THƠ XUÂN
Minh Nhã
Minh Nhã
THỀM XUÂN
Xuân về tuyết phủ trắng phau.
Ngóng trông chẳng thấy mai đào hé duyên.
Âm thầm tơ nắng ươm mềm,
Hoa râm tóc rụng ven thềm xuân đi...
XUÂN HOÀI HƯƠNG
Đón chúa Xuân về nắng trải hương.
Nghìn hoa hé nụ khúc nghê thường.
Quê nhà vời vợi lòng nhung nhớ,
Đất khách bao la dạ vấn vương.
Đón chúa Xuân về nắng trải hương.
Nghìn hoa hé nụ khúc nghê thường.
Quê nhà vời vợi lòng nhung nhớ,
Đất khách bao la dạ vấn vương.
HOA XUÂN
Nàng Xuân lững thững lướt qua.
Ong vờn bướm lượn, sắc hoa thẹn thùng.
Nắng buông từng chặp mông lung.
Rèm mi nhấp nháy ngại ngùng nụ duyên.
Nàng Xuân lững thững lướt qua.
Ong vờn bướm lượn, sắc hoa thẹn thùng.
Nắng buông từng chặp mông lung.
Rèm mi nhấp nháy ngại ngùng nụ duyên.
Xuân về dào dạt niềm riêng.
Bao năm lữ khách triền miên bụi trần.
Chốn này tuyết lạnh chẳng xuân,
Mai đào bỡ ngỡ tình dâng tự tình.
Bao năm lữ khách triền miên bụi trần.
Chốn này tuyết lạnh chẳng xuân,
Mai đào bỡ ngỡ tình dâng tự tình.
Dường như mình nhủ chính mình,
Dù xuân đến muộn vẫn nghìn ngày mong…
Dù xuân đến muộn vẫn nghìn ngày mong…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét