CON
ĐƯỜNG XƯA THÂN ÁI
Thanh Ngọc
Thanh Ngọc
Khi ta mới lớn, em còn rất bé.
Mỗi lần đi qua cửa ngõ nhà em,
Em nhìn ta với nụ cười xinh xắn,
Tuổi thơ ngây đâu đã biết tỏ tình!
Rồi thời gian lớn dần theo năm tháng,
Mỗi ngày ta vẫn đi qua trước ngõ,
Em nhìn thấy ta, thẹn thùng bỡ ngỡ
Với đôi mắt buồn trìu mến thiết tha.
Và cứ thế, dòng đời qua năm tháng,
Muốn nói cùng em một chữ yêu đương
Cứ ngại ngùng giấu tình trong ngấn lệ,
Ta đành lòng lê bước đời tha phương.
Thời gian trôi trong miệt mài lận đận,
Mãi xa em, người em nhỏ yêu thương,
Dù có tưởng một ngày xưa thân ái,
Mỗi đêm về, ta vẫn nhớ con đường.
Và cứ thế, nỗi buồn theo dĩ vãng
Vì đôi bờ chia cách một dòng sông,
Giấc mộng đời thôi còn chi đáng kể,
Đường cũ xưa xin để một hoài mong.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét