Lần đầu tiên gặp biển,
Em hỏi mẹ: biển có tự bao giờ?
Mẹ bảo: thuở mới gặp ba
Đã nghe hàng dương reo ca cùng biển
Và bầu trời nghiêng ôm biển vào lòng . . .
Đêm mênh mông biển đầy trăng,
Ngọn sóng lăn tròn trườn hôn bờ cát.
Mẹ kể: ngày xưa biển rất xanh,
Đêm bình yên, người người lắng nghe biển hát,
Biển bát ngát, biển bao la, biển hiền hòa!
Từ thuở bà E-Va chưa ăn trái cấm,
Tình biển độ ấy mặn mà sâu thẳm
Khiến đá cũng vươn mầm sự sống trổ hoa
Giống như tình yêu của mẹ của ba
Của mỗi xóm chài ngày ngày ngợi ca biển đẹp!
Mẹ nói: thuở ban đầu,
Biển không sâu, núi không cao,
Chiều chiều bãi trước, bãi sau rì rào sóng vỗ.
Khi tiếng Đỗ Quyên báo hiệu triều lên,
Xóm dưới thôn trên rộn rã hứng cá vào bờ.
Làng chài em, mái lá chen chúc đơn sơ,
Cô gái mộng mơ, chàng trai chân chất,
Mỗi câu "dzô hò" mộc mạc là mỗi khúc nhạc lời thơ.
Tình biển lúc ấy kết tụ mở nắng giăng tơ
Khiến quả đất bốn mùa hoa thơm trái ngọt!
Vậy mà Anh ơi!
Bây giờ tại sao biển luôn ồn ào bực tức,
Biển không còn cho em sức sống trào dâng rạo rực
Như nụ hôn đầu của mẹ, của ba?
Anh biết không? Lòng biển đang xót xa
Và em nghe dường như biển khóc. . .
Bởi con người làm biển ngày thêm nhiễm độc
Khiến biển nỗi giận! Biển gào thét
Vì biển không còn tinh khiết như thuở ban đầu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét