Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

ĐAU HỒN LỮ KHÁCH

ĐAU HỒN LỮ KHÁCH
Hàn Thiên Lương





Mộng đời tựa áng phù vân
Chứa chan dòng lệ thế nhân ngập sầu.

Trăm năm mấy cuộc biển dâu,
Dấu xưa còn lại rõ màu tang thương!

Dòng thơ nhỏ lệ rưng rưng,
Cung thương mấy khúc đoạn trường thoảng xa.
Về đâu lạc cõi ta bà
Giữa khuya chỉ bóng trăng tà tri âm.


Thềm rêu lặng lẽ âm thầm,
Chừng nghe trời đất lắng trầm vô thanh.
Giờ đây cạn hết tuổi xanh,
Đêm nằm nghe rụng từng canh giữa đời.


Đau hồn khách lữ nghẹn lời,
Rưng rưng mắt lệ trông đời đổi thay.
Sớm chiều tan họp đường mây,
Nào ai đoán được vơi đầy nghĩa nhân...


Bước đi xa mãi dặm ngàn,
Biết bao thương nhớ miên man nỗi sầu.
Lặng hồn rõ tiếng kinh cầu,
Cớ sao chẳng được nhiệm mầu nhân sinh?


Mãi còn vạn nỗi điêu linh,
Khổ đau nhân thế đã thành thiên thu!
Bước đời phía trước mịt mù
Người đi thơ thẩn lần dò lối đi!

Không có nhận xét nào: