Em bỗng nghe thương nhớ lạ
lùng
Mỗi lần đàn én lượn ngang không
Nhìn lên cứ tưởng trời quê mẹ
Nước biếc non xanh, luá ngập đồng
Chị có về cho em hỏi thăm
Dòng sông huyền ảo dưới trăng rằm
Bờ tre, khóm trúc vương trong nắng
Từng đợt sóng gào khua biển đêm
Hoàng hôn ẩn hiện trên sườn núi
Vàng vọt nắng tàn soi hắt hiu
Tựa bức tranh quyện làn khói toả
Ðẹp làm sao quê mẹ về chiều
Chị có về cho em nhắn tin
Mười năm lạc xứ vẫn lênh đênh
Bao mùa xuân đến bên song cửa
Lặng lẽ riêng em khóc một mình
Trời cuối đông trời lạnh quá thôi
Mất quê hương mất cả xuân rồi
Quan san vạn lý tình em đó
Một thuở ly hương đổi đất trời
Chị về mang hộ lời em chúc
Gửi những yêu thương trọn vẹn tình
Hạnh phúc yên bình cho tất cả
Chờ ngày vui đón ánh bình minh
Mỗi lần đàn én lượn ngang không
Nhìn lên cứ tưởng trời quê mẹ
Nước biếc non xanh, luá ngập đồng
Chị có về cho em hỏi thăm
Dòng sông huyền ảo dưới trăng rằm
Bờ tre, khóm trúc vương trong nắng
Từng đợt sóng gào khua biển đêm
Hoàng hôn ẩn hiện trên sườn núi
Vàng vọt nắng tàn soi hắt hiu
Tựa bức tranh quyện làn khói toả
Ðẹp làm sao quê mẹ về chiều
Chị có về cho em nhắn tin
Mười năm lạc xứ vẫn lênh đênh
Bao mùa xuân đến bên song cửa
Lặng lẽ riêng em khóc một mình
Trời cuối đông trời lạnh quá thôi
Mất quê hương mất cả xuân rồi
Quan san vạn lý tình em đó
Một thuở ly hương đổi đất trời
Chị về mang hộ lời em chúc
Gửi những yêu thương trọn vẹn tình
Hạnh phúc yên bình cho tất cả
Chờ ngày vui đón ánh bình minh
I suddenly feel strangely nostalgic
Each time the swallows soar overhead.
Looking up I think it’s our native sky, above
Emerald bamboos, golden rice widespread.
If you get back there take my deep thought
To the pretty river in the full moonlight,
The green reeds under the spring sun,
Each noisy wave stirring the sea at night.
The looming mountainsides at dusk,
The dying beams, the glimmers bland,
Like a painting with pervasive smoke
At sunset – So picturesque our native land!
If you get back there send my true words.
After ten years abroad I am drifting still;
So many budtimes have come again,
I have silently cried by myself on the sill.
It is late in winter, it is dead cold;
Losing one‘s country is losing one’s range.
From thousand miles away, my love;
Once exiled, earth and sky are to change.
You go back there convey my best wishes
With full feeling and whole heart of mine
For peace and happiness for everybody
While awaiting the dear dawn’s shine.
Each time the swallows soar overhead.
Looking up I think it’s our native sky, above
Emerald bamboos, golden rice widespread.
If you get back there take my deep thought
To the pretty river in the full moonlight,
The green reeds under the spring sun,
Each noisy wave stirring the sea at night.
The looming mountainsides at dusk,
The dying beams, the glimmers bland,
Like a painting with pervasive smoke
At sunset – So picturesque our native land!
If you get back there send my true words.
After ten years abroad I am drifting still;
So many budtimes have come again,
I have silently cried by myself on the sill.
It is late in winter, it is dead cold;
Losing one‘s country is losing one’s range.
From thousand miles away, my love;
Once exiled, earth and sky are to change.
You go back there convey my best wishes
With full feeling and whole heart of mine
For peace and happiness for everybody
While awaiting the dear dawn’s shine.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét