(Máu Ngoại Tình)
Xin tặng quý bà
Thái Quốc Mưu
(Tiếp theo)
Sau lần “gặp gỡ đầu tiên ấy”, bản chất ăn quen bén mùi, tôi thường đến thăm Thu Quỳnh, nghe nàng tâm sự. Thế rồi chuyện phải đến tất đến. Con đường dẫn đến nhà Quân - bạn tôi - bào nhẵn vỏ xe tôi lúc nào không hay...
Sau lần “gặp gỡ đầu tiên ấy”, bản chất ăn quen bén mùi, tôi thường đến thăm Thu Quỳnh, nghe nàng tâm sự. Thế rồi chuyện phải đến tất đến. Con đường dẫn đến nhà Quân - bạn tôi - bào nhẵn vỏ xe tôi lúc nào không hay...
Mỗi khi từ nhà Thu Quỳnh về, lên xe, trước khi thắt dây an toàn, tôi lấy chai dầu thơm xịt quanh xe. Cứ sau mỗi lần “đổi món ăn chơi”, tôi thường làm như vậy và kinh nghiệm nầy là một trong nhiều mạng lưới an toàn có khả năng đánh lạc hướng, tránh được sự theo dõi, nghi hoặc từ “món cari” thơm phức của tôi. Mũi “bà cụ” nhà tôi thính lắm!
***
Sáng hôm sau, tôi đang nổ máy xe cho nóng thì vợ tôi nói:
- Nhà hết rau xanh rồi, anh chở em đi chợ một chút rồi hãy đi công việc nha!
Tôi vui vẻ sốt sắng:
- Sao lại không? Vợ cưng của anh muốn gì mà chả được!
Vợ tôi cười thích thú:
- Còn anh cũng là ông xã cưng nhất đời em.
Sự hổ thẹn xâm chiếm lòng tôi. Tôi đã đáp lại lòng yêu thương chân thật của vợ tôi bằng hết sự gian dối nầy đến sự gian dối khác. Vài phút sau, đợi đúng lúc vợ tôi mở cửa xe, tôi lấy chai đầu thơm quen thuộc ra xịt trong xe rồi nói:
- Chở người đẹp thì xe phải thơm tho.
Vợ tôi trả lời bằng ánh mắt, nàng cười không đáp.
Chừng mươi phút sau, trên đường đến siêu thị, chiếc cell phone của tôi reo lên từng chặp. Tôi biết tỏng ai gọi mình nhưng tôi đâu dại bắt phone. Giữ bình thản, nhìn vợ tôi bảo:
- Em bắt phone đi!
Vợ tôi làm theo. Nàng vừa dứt hai tiếng Hello! Đầu dây bên kia cúp máy. Vợ tôi càu nhàu:
- Ai gọi mà mình mới vừa lên tiếng thì cúp máy.
Vẫn giọng bình thường, tôi nói đùa:
- Đó là “chuyện thường tình” mà em!
Vợ tôi cũng đùa:
- Hay là bà nào gọi anh, nghe em lên tiếng mới cúp phone?
Tôi nhìn vợ âu yếm:
- Em không biết em đẹp như thế nào sao! Trái tim anh đã nhét kín em mấy chục năm nay rồi, đâu còn chỗ cho “con mẹ” nào chen vào!
Nghe tôi nói với luận điệu cứng cỏi, vô giáo dục như thế, vợ tôi rất hài lòng, “bà cụ” cười rạng rỡ:
- Em chỉ nói đùa thôi! À anh, đối với người đàn ông, sắc đẹp của người vợ là yếu tố chính để giữ hạnh phúc phải hôn anh?
Tôi cười đáp:
- Phân nửa thôi. Phần còn lại bao gồm nhiều yếu tố khác.
- ...?
- Chẳng hạn tánh tình, cách cư xử với nhau...
- Anh thấy em có khuyết điểm nào không?
- Trên ba mươi năm vợ chồng mình sống trong hạnh phúc, đó là câu anh trả lời em.
Nói xong, tôi cầm phone bấm số quen thuộc. Tiếng chuông đầu dây bên kia vừa vang lên, đã có người nhấc máy. Tôi nói ngay:
- Hello cháu Hoàng! Chú xin lỗi đến trễ tí nha! Chú đang chở thím đi chợ, khoảng tiếng sau chú cháu mình gặp nhau.
“Bắn tin” xong, cúp phone, quay nhìn vợ mình, tôi nói:
- Anh có hẹn với cháu nầy nhưng em muốn đi chợ anh phải đưa đi nên gọi hẹn lại.
Vợ tôi tỏ vẻ hối hận:
- Sao hồi nãy anh không nói cho em biết? Việc làm ăn quan trọng hơn, nếu anh bận thì mình em tự lái xe kia đi cũng được. A, hay là đến chợ rồi trong thời gian em mua sắm, anh đi gặp cháu ấy, sau đó trở lại đón em!
Trong đầu tôi thoáng nhanh sự tính toán, so với nhu cầu của cuộc hẹn hò tình tự, thời gian ngắn ngủi ấy có thấm thía vào đâu! Nghĩ vậy, tôi đáp:
- Em cứ an tâm mua sắm, anh đã hẹn lại rồi. Sau khi mình đi chợ về, anh sẽ đến gặp cháu ấy.
Vợ tôi khẽ chép miệng, làm thinh.
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét