Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2015

ĐÀN ÔNG, KHIẾP LẮM! (5/5)

ĐÀN ÔNG, KHIẾP LẮM! (5/5)
(Máu Ngoại Tình)
 Xin tặng quý bà
Thái Quốc Mưu
(Tiếp theo)
Thảo Chi là một phụ nữ đẹp, nàng xuất thân từ dòng tu nữ Saint Paul. Nàng rời nhà dòng khi vừa hăm sáu, lập gia đình và chịu cảnh góa bụa khi chưa tròn ba mươi. Trong thời gian góa bụa, nhiều chàng võ sĩ trổ tài thi thố tài năng hầu mong được cặp mắt mùa Thu của nàng chiếu cố. Song tất cả đều thất bại. Nàng quyết định ở vậy, chẳng phải để thờ chồng mà là để chờ “ngày ra đi có trật tự”, không phải vướng bận rắc rối lôi thôi.
Tôi đến nhà Thảo Chi, nàng tươi cười đón tiếp. “Con cá rô mề” trước mặt tôi là một bông hoa rực lửa, nàng khoác lên người chiếc đầm ngủ màu xanh lơ để lộ hai gò bồng đảo no đầy không nịt ngực, khiến màu da thịt hiển hiện mơ huyền dưới làn lụa mỏng... Vốn kẻ tôn thờ chủ nghĩa thực tế, tôi nhủ thầm, “cơ hội đến mà không nắm bắt thì chẳng thể thành công”. 
Nghĩ sao làm vậy. Tôi mở cuộc tấn công. Mười lăm phút sau, trong gian phòng của nàng, Thảo Chi nằm gối đầu trên tay tôi, nàng thỏ thẻ thì thầm: 
- Chuyện tình cảm giữa anh với chị Thu Quỳnh tới đâu rồi?
Tôi chối ngay lập tức: 
- Chỉ quen biết qua loa thôi, không có gì đáng kể.
Thảo Chi ngờ vực:
- Nhưng Thu Quỳnh bảo em, chị ấy với anh thâm tình lắm cơ!
- Có lẽ bà ấy nói đùa cho vui...
- Em hy vọng những gì anh nói với em đều bằng lòng thành thật! 
Tôi khẳng định:
- Tất nhiên rồi!
*** 
Bữa cơm chiều hôm ấy, vợ tôi làm thêm món cà-ri Ấn Độ thơm ngon! Đó là một đặc sản mà tôi rất thích khẩu nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao mới ăn vào vài miếng tôi ngán đến tận cổ. Trong bữa ăn, tôi chỉ nói cười chiếu lệ. Vợ tôi lo lắng:
- Anh làm sao vậy? Không được khỏe à? 
Tôi lắc đầu:
- Không! Tự dưng anh thấy ngán món cà-ri nầy quá! Hay là hôm nào đi chợ, em mua cá kèo, cá rô về kho tộ, đổi món xem sao! 
Vợ tôi ra chiều hối hận: 
- Anh hổng nói, em đâu biết! Lúc trước anh nói, em có biệt tài nấu cà-ri và anh rất hợp khẫu vị, thỉnh thoảng em nấu để anh dùng. Nếu anh muốn ăn cá kho tộ thì ngày mai mình đi chợ nữa...
Tôi nhìn vợ tôi, nỗi thương cảm dâng trào, ngay lúc ấy, mùi cà-ri ngầy ngậy lại bốc lên, tôi khẽ thở dài bảo nàng:
- Ngon thật đấy nhưng ăn hoài cũng ngán lắm đó em!
Nghe tôi nói, “bà cụ nhà tôi” khẽ giật mình, do dự giây lát rồi nói: 
- Món ăn thì như vậy, còn tình nghĩa vợ chồng thì như thế nào hở anh? 
Tôi nhìn nàng như rất thành thật: 
- Không thể đem thức ăn mà so sánh với tình nghĩa vợ chồng. Hơn nữa bên anh, em là người vợ tuyệt vời. Rất tuyệt vời đó em yêu! 
Vợ tôi cười, nửa đùa nửa thật:
- Nhưng em chỉ sợ đến ngày nào đó, anh chán em như ngán ăn cà-ri vậy. 
Tôi cười thật to, đáp: 
- Nhưng em không phải là món cà-ri. Em là một con búp bê xinh đẹp. 
Vợ tôi trề vành môi đỏ mọng rồi nàng xì một cái thật dài:
- Cho em xin đi ông. Nịnh nhau vừa thôi!
Tôi hú hồn và cảm ơn cách nghĩ đơn giản của vợ tôi. Giả như nàng hiểu, con búp bê dù đẹp đẽ thế nào, nhìn mãi, nhìn hoài cũng mất dần thích thú. Chính vì thế, người ta mới nghĩ đến những con thú nhồi bông khác.
Trong tôi, cứ sau mỗi lần lang thang với “bà hàng xóm” tôi cảm thấy thương vợ tôi nhiều hơn bởi vì nàng luôn luôn tin tưởng một cách chủ quan rằng sắc đẹp, đức hạnh của mình là bức tường kiên cố giữ được lòng chung thủy của đức lang quân... đồng thời cũng tuyệt đối tin tưởng vào cử chỉ săn sóc, âu yếm, lời lẽ ngọt ngào và sự nuông chiều... của tôi - người chồng mà nàng hết lòng yêu thương, tôn trọng. 
Nhưng, “bà cụ nhà tôi” biết sao được, trong chuyện tình cảm nam nữ, đàn ông nói chung và riêng tôi, như là một thứ sinh vật ma mãnh, xảo trá, quỷ quái nhất trên đời! Và chẳng người đàn ông nào không ham thích “ăn” món lạ! 
Còn quý bà? Quý bà sẽ làm thế nào nếu gặp phải ông chồng “đào hoa chi đểu” như... tui?

Không có nhận xét nào: