Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2015

ĐÀN ÔNG, KHIẾP LẮM! (4/5)

ĐÀN ÔNG, KHIẾP LẮM! (4/5)
(Máu Ngoại Tình)
 Xin tặng quý bà
Thái Quốc Mưu
(Tiếp theo)
“Bà cụ” bước vào phòng làm việc của tôi, nàng đặt bên tôi ly café đá. Xong, từ sau ôm choàng lấy tôi hôn nhẹ vào má tôi rồi bước xuống bậc thang lầu. Ngay khi đó, tiếng chuộng điện thoại reo lên. Tôi nhấc phone. Từ đầu máy bên kia, một giọng nữ: 
- Anh Kỳ Nhân phải hôn? Sao mấy tuần nay em không thấy anh đi nhà thờ?
Tôi thật sự ngạc nhiên:
- Xin lỗi, tôi không nhận ra tiếng của ai?
Vẫn giọng miền Bắc mát lạnh:
- Thảo Chi đây mà! Anh đâu thèm nhớ giọng nói của em. 
Tôi phân trần:
- Chẳng phải thế đâu, có điều chưa được tiếp xúc với Thảo Chi nên chưa quen giọng đó thôi. Thảo Chi vẫn khỏe? A, sao giờ nầy Thảo Chi còn nằm nhà? Hôm nay off phải hôn?
Vẫn giọng ngọt mềm:
- Em làm ca đêm, ngày nào mà chả ở nhà. 
Tôi ngần ngại:
- Như vậy thì Thảo Chi nên nghỉ ngơi để lấy sức, tối còn đi làm. Mà nầy, ngọn gió nào đưa Thảo Chi gọi tôi?
- Mấy tuần qua không thấy anh đi lễ, sợ anh có chuyện gì nên gọi hỏi thăm vậy mà. Biết anh vẫn khỏe em yên lòng rồi. 
- Cám ơn Thảo Chi. Đã trưa lắm rồi, cô nên nghỉ để giữ gìn sức khỏe. 
- Cám ơn anh! Nhưng chẳng hiểu vì sao nằm nhắm mắt hoài mà không tài nào em ngủ được.
Tôi đùa: 
- Không ngủ được thì cố mà ngủ. 
- Biết thế! Nhưng không sao ngủ được cơ!
Sau câu nói ấy, tôi nghe rất rõ trong phone có tiếng thở dài thườn thượt.
Lòng không khỏi băn khoăn, tôi hỏi 
- Thảo Chi, cô làm sao vậy?
Tôi lại cảm nhận được sự đè nén trong lồng ngực từ người bên kia đầu dây, tiếp theo là giọng nghẹn ngào, tâm sự:
- Đêm đêm em đi làm, sáng về đến nhà thì con cái đi học hết. Ăn xong, vào phòng nằm một mình, em không ngờ mình sang đây bị đời bỏ quên. Em cảm thấy cô quạnh quá!
Giả như có kẻ nào “dốt đặc cán mai” chẳng biết chuyện tình cảm yêu đương nam nữ là gì, nghe qua lời tâm sự ấy cũng hiểu, biết trong lòng đối tượng muốn gì, huống hồ tôi là kẻ “đào hoa chi đểu”? 
Không bỏ lỡ cơ hội, tôi đổi ngay cách xưng hô:
- Trường hợp Thảo Chi thấy cần người để san sẻ nỗi cô đơn. Em cho phép anh đến thăm em nha!
Giọng Thảo Chi mừng rỡ, nàng thách đố:
- Anh dám xuống không? 
Tôi thầm nghĩ, “con cá rô mề kho tộ” nầy đã thách thức mời gọi. Nàng muốn trao vàng cho tướng cướp. Trên đời nầy có kẻ cướp nào lại chê vàng?
Tôi xách cặp xuống lầu, thấy vợ tôi đang bày bữa cơm trưa. Nàng nhìn tôi nói:
- Anh định ra ngoài? Cơm nước đã dọn xong rồi, anh ăn uống rồi hãy đi nha!
Nơi bàn ăn, tôi ngồi cạnh vợ tôi, trên bàn bày la liệt các món ăn còn bốc hơi, mùi thơm thức ăn tỏa lên ngan ngát. Trong bữa ăn, như thường lệ, tôi gắp những món ngon cho nàng. Vợ tôi giẫy nẫy: 
- Bộ anh muốn em làm bồ tượng hay sao mà cứ ép em ăn hoài, Em nấu nướng là vì anh thôi!
Suốt bữa ăn chúng tôi nói năng cợt đùa vui vẻ nhưng lòng tôi vẫn nhen nhúm hình ảnh “con cá rô kho tộ”.
                                                                                        (Còn tiếp)

Không có nhận xét nào: