ĐÀN ÔNG, KHIẾP LẮM! (1/5)
(Máu Ngoại Tình)
Xin tặng quý bà
Không ghen chẳng phải đàn bà,
Không dối vợ nhà đâu phải đàn ông.
Thái Quốc Mưu
Mọi người đều bảo vợ tôi đẹp, so với tuổi “năm”thì “cụ bà” còn rất trẻ. Đặc biệt, nụ cười mặc dù đã ngoài năm chục nhưng những cô gái còn mơn mởn xuân thì khó thể sánh được. Tạo hóa đã ban cho “bà cụ” nhà tôi đôi môi đỏ mọng, nụ cười rất duyên dáng, đôn hậu, hiền lành... Bạn bè tôi thường bảo “ông được người vợ có nụ cười rất đẹp.” Có thể nhận xét đó chẳng sai lầm và ví dầu có kẻ nào ganh ghét vợ tôi cách mấy cũng không thể phủ nhận nụ cười tươi thắm của vợ tôi.
Riêng tôi - một thằng đàn ông lang bạt từ thời niên thiếu đến bây giờ, đang trong tuổi “tri thiên mạnh” - cũng thừa nhận và say đắm nụ cười ấy. Thật thế! Vợ tôi rất đẹp. “Bà cụ” đẹp từ hình vóc tới bản chất. Nàng đúng là típ phụ nữ “mặt tiền sáng sủa, điện nước trong ngoài đầy đủ.”
Quý bà chòm xóm, láng giềng người bản xứ hay cùng màu da mái tóc, những khi rảnh rỗi thường tới lui thăm viếng chuyện trò với “bà cụ” nhà tôi.
Hơn ba mươi năm trước, vợ tôi từng là Á khôi của một trường trung học ở Sàigòn. Nàng rất được nhiều chàng trai săn đón, tán tỉnh... nhưng tất cả đều là những tên võ sĩ hạng tồi, bị tôi đánh gục dễ dàng.
Tôi có gì đặc biệt? Chẳng có gì cả! Tôi vẫn bình thường như những chàng trai cùng trang lứa. Có điều, xin bật mí, lúc tôi mới sanh ra, Đại Lục Tiên, một lão tướng số thời danh người Trung Quốc, đi ngang qua cửa tự ghé vào nhà, tìm gặp thân phụ tôi rồi phán: “Chúc mừng ông, bà nhà vừa hạ sanh quý tử, sau nầy dựng nên danh phận, tiếng tăm để đời, có điều mệnh tại cung đào hoa cho nên bản chất lang bạt, tình cảm lăng nhăng, nhiều bà lắm cô săn đón...”
Việc “bí mật” nầy, thân phụ tôi giấu mãi cho đến khi người lâm chung. Gần hai mươi năm trước, tôi tình cờ biết được lời phán của lão thầy tướng số qua lời kể của người anh lớn, sau khi ông nhắp mấy xị đế đến quắt cần câu rồi mới tự khai.
Nghe được lời “vàng ngọc” của lão thầy tướng số, tôi tự bảo thầm: “Có lẽ, trời sinh ra mỗi người có một số mệnh nhưng nếu bảo mình dựng nên danh phận thì.. coi như trật lất, còn bảo có số đào hoa thì... thì phải xét lại.” Tôi lại nghĩ “nếu ông ta bảo mệnh mình tại cung đào hoa không thôi thì chưa đủ, phải bảo thêm tâm ngự tại “cung đểu” nữa mới chính xác! Vì nếu mệnh tại đào hoa cung mà tâm tại Phật thì đếch thế nào đào hoa được!”
Nghĩ vậy, tôi liền tự xem tướng mình rồi tự phán “mệnh tại đào hoa, tâm tại đểu”. Và tôi lập thành châm ngôn, “phi đểu bất thành đào hoa”.
Tôi cùng vợ tôi lập gia đình, xây dựng hạnh phúc đã gần ba chục năm nay. Sống bên nhau, lúc nào nàng cũng tận tình chăm sóc, lo lắng, nuông chiều tôi hết sức chu đáo. Ngoài sắc vóc đẹp đẽ, tính nết nhu mì, hiền thục và... ghen. Vợ tôi còn là hội viên năng nổ của “Hội sinh sản”. Để chứng minh cho mọi người thấy mình là một thành viên hoạt động tích cực nhất trong hội, mỗi năm vợ tôi đóng góp cho nạn nhân mãn thêm một nhóc tì, riêng lần sinh thứ tám nàng “chơi” liền hai đứa song sinh. Thấy thế, tôi hoảng quá, nên tìm cách đi làm ăn xa. Năm sau, tôi trở về, vợ tôi bù lỗ một năm tôi vắng nhà, nàng “xoạc” ra một lần hai nhóc nữa. Ngày kỷ niệm mười năm chung sống, chúng tôi trình làng thành tích “chín lần đẻ đái với sáu cu, năm cái”.
Với thành tích hào hùng đó, ở người phụ nữ khác chắc chắn sức khỏe bị hao mòn, sắc vóc dần phai nhạt nhưng với vợ tôi thì khác. Cứ mỗi lần xoạc ra một nhóc tì thì nàng càng đẹp thêm ra, da dẻ càng hồng hào, càng mịn màng hơn trước. Nhiều bà lắm cô cứ theo hỏi vợ tôi dùng thuốc thang gì, thầy nào, ở đâu... mà được như vậy? Vợ tôi chỉ biết cười... trừ rồi thật thà khai báo chẳng thuốc thang chi cả và bảo rằng có lẽ trời thương nên mới được như vậy mà thôi. Vợ tôi càng thành thật, mọi người càng không tin, họ cứ cho là vợ tôi ích kỷ muốn giấu giếm để được trội hơn mọi người.
Tối đến, vợ tôi thỏ thẻ với tôi những điều đó. Tôi bảo nàng, “có trời nào cho em đâu, em nhờ thuốc của anh thì có!” Chẳng biết nghĩ thế nào, nàng bấu tôi một cái đã đời. Đúng là nàng suy bụng ta ra bụng người!
Thắm thoát chúng tôi sống bên nhau gần trọn đời người, thời gian không đủ khả năng làm phai nhạt sắc đẹp của vợ tôi. Có lẽ trời cho sắc đẹp cùng tồn tại với cái ghen của “cụ bà” đến khi nào không còn hiện hữu trên thế gian nầy nữa.
Nói đến cái ghen của vợ tôi thì “thế gian vô nhị” nhưng vợ tôi ghen đầm, ghen ngầm, ghen chịu đựng, ghen... trí thức. Hoàn toàn khác xa với những con sư tử Hà Đông ghen ẩu, ghen tả, ghen hỗn hào, ghen vô giáo dục, ghen hạ đẳng, ghen bóng, ghen gió, ghen tùm lum tà la, ghen bất kể... trời đất.
Nhưng dù với hình thức ghen thế nào chăng nữa, dù có rình rập thế nào chăng nữa... vợ tôi chỉ có thể nghi mà không thể khẳng định bởi tôi vốn là “hào hoa chi đểu” cơ mà!
Đã đểu thì phải đểu từ trong ra ngoài, phải đểu y như thật, đểu từ cuộc sống trong gia đình đến ngoài xã hội, đểu từ đình chùa đến nhà thờ nhà thánh,... Tóm lại phải có nghệ thuật đểu, đểu phải cao cấp. Muốn đạt đến mức thượng thừa của đểu thì phải biết đóng kịch, phải là kịch sĩ thứ thiệt, có biệt tài và năng khiếu, nếu không thì chẳng ai tin. Chẳng ai tin thì làm sao đểu được?
Đã là một phụ nữ đẹp, một vẻ đẹp quý phái dịu dàng rất hiếm hoi trong giới nữ, bên cái đẹp vợ tôi còn có tính nhân từ, hiền hậu, biết nhịn nhục, cần mẫn, cả cuộc đời chỉ biết chăm sóc chồng con. Quả thật, “bà cụ” là người vợ, người mẹ lý tưởng, tuyệt vời! Nhiều người bảo “ông có phước nên mới được bà nhà như vậy...”
Nhưng với kẻ đã mang số “đào hoa chi đểu” như tôi thì khác. Trước mắt tôi, trong lòng tôi vợ tôi đúng là người vợ tuyệt vời, quá tuyệt vời nữa là đàng khác! Nhưng hãy ví von, mỗi ngày ta cứ dùng món cari hay vịt quay thơm ngon, béo ngậy, chắc chắn không thể nào nuốt trôi được và vẫn muốn đổi bữa bằng những món khác như cá kèo, cá rô, rồng rồng, lòng tong kho tộ ăn với canh khoai từ, khoai môn mộc mạc... Tôi cũng vậy, là đấng nam tử, bậc nam nhi chi chí mà! Nếu muốn mà không làm thì sao thành người “quân tử”?
(Còn tiếp)
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét