Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2015

ĐÀN ÔNG, KHIẾP LẮM! (2/5)

ĐÀN ÔNG, KHIẾP LẮM! (2/5)
(Máu Ngoại Tình)
 Xin tặng quý bà
Thái Quốc Mưu
(Tiếp theo)
Ra khỏi nhà một người bạn, tôi định lên xe thì một phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi ngừng xe trên sân ngôi nhà kế bên vừa bước xuống. Nàng nhìn tôi khẽ cúi đầu chào rồi nở nụ cười thật tươi, giọng ngọt như đường phèn: 
- Chào ông! Ông là bạn của bác Quân?
- Xin chào bà, Quân là bạn tôi, chúng tôi biết nhau gần hai mươi năm.
- Hân hạnh được biết ông. Xin lỗi có phải ông là... 
Tôi tiếp lời người đẹp:
- Tôi là Kỳ Nhân, thưa bà! Xin lỗi, tôi có thể được biết quý danh của bà? 
- Xin ông đừng khách sáo, cứ gọi tôi là Thu Quỳnh. 
- Ồ! Hân hạnh được biết bà. Bà Thu Quỳnh, tên của bà đẹp như người!
Thu Quỳnh liếc nhẹ tôi rồi mỉm cười duyên dáng: 
- Ông Nhân, ông lại khách sáo rồi! 
Xong, Thu Quỳnh đổi giọng:
- Tôi đã được đọc nhiều bài viết của ông trên các báo, hôm nay được gặp mặt, thật là vinh hạnh.
- Cám ơn bà. Tôi chỉ viết để mua vui thôi!
Thu Quỳnh nhẹ nhàng phản đối: 
- Tôi không đồng ý, trong mỗi chúng ta đều có một mảnh, à không, mà là cả một bầu trời riêng biệt. Viết không chỉ để vui hay giải tỏa tâm tư mà còn trang trải, trao tặng tâm tư, ước vọng của mình đến với mọi người. Tôi chẳng biết viết lách là gì nhưng tôi rất tôn trọng những người cầm bút. Ngoài việc trang trải, gởi gắm tâm tư, ước vọng... Họ còn dám thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình trước quần chúng. Họ trao cho người và để lại cho đời bằng tất cả tấm lòng của họ. Tôi nghĩ thế có phải không, thưa ông? 
Tôi hơi giật mình, nhìn lại người đàn bà xinh đẹp, dáng vẻ quý phái đang đối diện. Tôi tự nghĩ, đây là một phụ nữ có học, giàu kiến thức mới có thể có những nhận xét và ngôn ngữ tao nhã như thế! 
- Thưa bà Thu Quỳnh – Tôi nói, bà nói rất đúng, nhưng trong giới độc giả không phải mọi người đều có sự suy nghĩ thông minh như bà.
Thu Quỳnh nở nụ cười nhẹ nhàng trên vành môi xinh mọng: 
- Cám ơn ông, không dám làm phiền ông. Đây là nhà của tôi. Ba mẹ con chúng tôi ở với nhau. Trường hợp không có gì trở ngại, mời ông hôm nào đến chơi. 
Ngừng một chút, hơi do dự, Thu Quỳnh tiếp: 
- Hai cháu nhà tôi đi học từ chín giờ sáng đến bốn giờ chiều mới về. Ông có thể đến chơi lúc nào cũng được.
Sự linh cảm bật dậy trong lòng tôi. Không chút chần chừ, tôi đáp ngay: 
- Vâng, tôi sẽ đến thăm bà!
***
Qua giao tiếp lần đầu, tôi biết tỏng “con cá kèo” Thu Quỳnh có sẵn cảm tình với mình, tôi liền áp dụng chiến thuật cố hữu đánh nhanh, tiến mạnh làm cho đối phương bất ngờ không kịp trở tay và... thích thú. 
Mười giờ sáng hôm sau, lên tầng trên nhà, nơi đặt phòng làm việc của tôi. Tôi lấy cái cell phone, bấm số phone office của mình, chờ chuông reo vài hồi, tôi tắt phone rồi cất giọng oang oang: 
- “Hello! Thời Báo nghe!”. 
Ngừng một chút, tôi tiếp:
- “Vấn đề đó, như tôi đã trình bày với ông ngày hôm qua. Dà, không thể được! À! Vâng tôi sẽ đến gặp ông. Vâng, chúng ta sẽ cùng thảo luận lại. OK! Vâng! Mười lăm phút sau chúng ta gặp nhau! Bye!”
Tôi vừa úp phone thì thấy vợ tôi hai tay khệ nệ bưng bình trà lên. Tôi nhìn vợ, se lòng nhưng “con cá kèo” Thu Quỳnh ngon ơ làm biến mất nhanh chóng giây phút chạnh lòng ấy. Tôi làu bàu: 
- Anh phải đi ngay để gặp ông giám đốc công ty Z. Có thể anh mời ông ta đi ăn trưa, em ở nhà ăn trước, đừng chờ và đừng để phần anh. 
Nói xong, tôi lấy cái cặp nghề nghiệp luôn đặt sẵn trên bàn, một tay xách cặp, tay còn lại vòng qua thân mình vợ tôi siết mạnh rồi đặt lên trán nàng nụ hôn nồng nàn.
Tôi lên xe, trực chỉ đến con đường quen thuộc của nhà bạn tôi. Mươi phút sau, tôi đậu xe trước sân nhà Thu Quỳnh. Đã gọi hẹn trước, chỉ sau hồi chuông ngắn ngủi, người phụ nữ xinh đẹp hiện ra trước cửa. Nàng nhìn tôi đon đả:
- Chào ông, hân hạnh được tiếp ông, mời ông vào... 
Tôi ngăn lời người đẹp:
- Xin xem nhau như bạn. Xin bà đừng khách sáo! 
Sau khi thấy sự yên ắng trong nhà tôi tiếp:
- Bà ở nhà một mình?
Dường như Thu Quỳnh chỉ chờ câu hỏi đó nên sau khi nghe tôi hỏi, nàng khẽ thở dài, trút tâm sự: 
- Hôm qua, khi hầu chuyện với ông, tôi có thưa, chúng tôi sang đây có ba mẹ con và giờ nầy hai cháu đều đi học.
Tôi làm ra vẻ mình lãng quên: 
- Ồ! Xin lỗi bà, tôi nhớ lại rồi. Thưa bà, còn ông nhà?
Thu Quỳnh thở hắt ra rõ to: 
- Thưa ông, nhà tôi qua đời trước khi ba mẹ con chúng tôi sang đây.
Tôi lại làm ra vẻ cảm thông: 
- Tôi thành thật san sẻ nỗi đau của bà. 
Thu Quỳnh tiếp: 
- Biết sang Mỹ mà cô đơn như thế nầy, thà rằng tôi ở lại quê hương. Thú thật với ông, ông nhà tôi trước kia làm ngành y, anh ấy là bác sĩ X quang, qua đời sau ca phẫu thuật tim.
                                                                                                                     (Còn tiếp)

Không có nhận xét nào: