Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

NHƯ KHÓI SƯƠNG PHAI

NHƯ KHÓI SƯƠNG PHAI
Thơ: Hồng Thúy
Nhạc & Hòa âm: Nguyễn hữu Tân
Tiếng hát: Lê Thu Tâm
Slide show: Duy Hân

                    

Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015

NGÂM CHÂN TRỊ BỆNH

NGÂM CHÂN TRỊ BỆNH
Sưu tầm

Xin chia sẻ với các bạn một phương pháp thải độc tốt nhất có lợi cho sức khỏe và ai cũng có thể thực hiện được . 
Người xưa nói ‘chân có khoẻ, thân mới khoẻ’ và ‘người giàu ăn đồ bổ, người nghèo ngâm chân’.
Kinh lạc của con người được phân bổ khắp toàn thân, có 11 đường kinh mạch được bắt đầu từ bàn chân. Từ mắt cá chân trở xuống có hơn 60 huyệt vị quan trọng của con người. Vì vậy, ngâm chân rất tốt cho sức khỏe.
- Mùa xuân ngâm chân để tăng trưởng nguyên khí.
- Mùa hè ngâm chân để giải trừ thấp khí. 
- Mùa thu ngâm chân để nhuận tràng, mát phổi.
- Mùa đông ngâm chân làm ấm đan điền.                                   
Lợi ích của việc ngâm chân bằng nước ấm: 
- Điều chỉnh tín hiệu thần kinh não, nâng cao chất lượng giấc ngủ.
- Tăng tốc hệ bài tiết, có tác dụng trao đổi chất.     
- Sự tuần hoàn máu của bàn chân sẽ tốt hơn, tim sẽ không phải cố sức trong việc bơm máu đến bàn chân, giảm bớt cao huyết áp, tốt cho tim mạch và giảm bớt các bệnh liên quan đến tim mạch.
- Nhuận phổi, tan đàm.
- Giải toả nỗi lo lắng bất an, stress, mất ngủ, đau lưng, nhức mỏi, các triệu chứng tiền mãn kinh.
- Bớt cảm cúm.
Ngâm chân rất đơn giản nhưng hãy ngâm chân cho đúng cách thì tác dụng sẽ tốt hơn :
- Quan trọng nhất là mực nước ngâm chân phải cao hơn một nửa chiều cao của bắp chuối (cách đầu gối từ 10 đến15 cm). 
- Phải đặt nguyên bàn chân, từng chân một trên đáy thùng một cách thoải mái.
- Ngâm cả hai chân.
- Nhiệt độ nước khoảng 40 độ C.
- Trước và sau khi ngâm chân, cần uống nước ấm để tạo điều kiện tốt cho việc thải độc và trao đổi chất, tránh thiếu nước cho cơ thể.
- Ngâm chân trước và sau khi ăn một giờ.
- Không nên ngâm chân khi bụng đói.
- Sau khi uống rượu, không nên ngâm chân
- Nên rửa chân sạch rồi mới ngâm chân. Nên lau khô chân sau khi ngâm xong.
- Trong lúc ngâm chân, nếu bị đổ mồ hôi chân thì nên rút chân lên lau sạch mồ hôi rồi mới ngâm tiếp để không bị cảm lạnh.
- Trong thời gian bị bong gân hay có vết thương ở chân thì không nên ngâm chân.
Các thứ có thể dùng với nước ấm để ngâm chân như:
- Tinh dầu thiên nhiên (organic): nhỏ chừng 3-5 giọt vào bồn nước ấm ngâm chân.
- Muối: cho hai muỗng canh muối vào nước ấm sẽ có tác dụng chống viêm, sát trùng, thông đại tiện, trị táo bón.
- Gừng tươi: có tác dụng chữa phong thấp, phong hàn.
- Rượu trắng: khoảng 50ml, có tác dụng thúc đẩy tuần hoàn máu, giúp máu lên não.
- Chanh: với 3-4 lát sẽ trị cảm mạo, thông mũi, thơm hơi thở, giảm stress.
- Giấm trắng: với ba thìa canh giấm trắng, có thể trung hoà axit trong cơ thể, thải độc trong nội tạng và tốt cho người bệnh gout, đẹp da.
Thời gian ngâm chân:
Nếu có thời gian, có thể ngâm chân mỗi tối hoặc 3 lần mỗi tuần.  Khoảng thời gian ngâm chân tốt nhất là từ 9 đến 10 giờ tối.
Thời gian ngâm chân tốt nhất là 30 phút , khi ngâm chừng 15 phút có thể thêm chút nước nóng vô để giữ nhiệt độ của nước.
Lưu ý:
- Không bỏ xà phòng vào nước ngâm chân vì sẽ làm khô chân, nứt chân.
- Người bị bệnh giãn tĩnh mạch nên ngâm chân đều hàng ngày thì sẽ giảm bớt rất nhiều.

SỨC KHỎE LÀ SỐ MỘT

SỨC KHỎE LÀ SỐ MỘT
Nguồn: FB Long Rất Thích


Một phú ông khi phát hiện ra mình mắc bệnh hiểm nghèo, cầm tiền vung ra khắp bệnh viện hét lên: “Mạng cũng chả còn, tiền để làm chi?” Lúc này, tiền đối với ông ta bất quá cũng là tờ giấy.
Cảm ngộ: Sức khoẻ là số 1, sức khoẻ mới là vương đạo, không có sức khoẻ, những thứ khác như: 
tiền tài, danh vọng, địa vị, sĩ diện, quyền lực, gái đẹp, 
xe hơi , nhà lầu… cũng đều là phù du. Sức khoẻ là cách mạng của tiền tài, không cần biết có tiền 
hay không có tiền, đều phải dùng vào việc chăm lo cho sức khoẻ bản thân, có sức khoẻ rồi thì mới ăn 
ngon ngủ yên, mới biết quý trọng cuộc sống.
Một sự việc khác xảy ra: một đại gia khác không may mất sớm, người vợ đem 19 tỷ thừa kế đi lấy 
anh lái xe của đại gia. Anh láixe trong lúc hân hoan phát biểu: "Trước kia, tôi cứ nghĩ rằng mình 
làm thuê cho ông chủ, bây giờ mới biết ông chủ mới chính là người làm thuê cho tôi".
Sự thật nghiệt ngã chứng minh: ”Sống càng lâu còn quan trọng hơn cả cao, to, đẹp trai, nhà giàu”.
Xin mọi người hãy tăng cường luyện tập, chú ý chăm sóc sức khoẻ, cuộc đời này chưa chắc ai làm 
thuê cho ai, biết chừng:
Một chiếc máy smart phone cao cấp, 70% chức năng là dư thừa.
Một chiếc xe sedan hạng sang,70% tốc độ là dư thừa.
Một căn biệt thự sang trọng, 70% diện tích là trống trải.
Một đội ngũ nhân viên phục vụ, 70% là kiếm cơm.
Một ngôi trường đại học, 70% giáo sư là tào lao, ba xạo.
Một đại đội hoạt động xã hội, 70% là nhàn rỗi trống rỗng.
Một căn phòng chứa đầy quần áo thời trang mỹ phẩm,70% là không mấy khi dùng đến.
Một đời người, cho dù kiếm thêm nhiều tiền nữa, 70% là để lại cho người khác tiêu xài.
Kết luận:
Cuộc sống vốn dĩ giản đơn, hưởng thụ cuộc sống trong khoảng 30% là ok.
Đại lý, tổng đại lý, cuối cùng vẫn là một Đạo lý.
Phó chủ tịch, chủ tịch, cuối cùng vẫn đều phải…”tịch”.
Cuộc đời như một cuộc đua:
Nửa hiệp đầu chạy đua với bằng cấp, quyền lực, địa vị, thành tích, lương bổng.
Nửa hiệp còn lại chạy đua với huyết áp, mỡ máu, đường huyết, acid uric, cholesterol.
Nửa hiệp đầu, nghe cấp trên mà phụng mệnh (mệnh lệnh).
Nửa hiệp sau, vạn sự tuỳ duyên mà theo…số mệnh.
Chúc các bạn trước sau như một, thắng trận cả hai.
Không ốm cũng cần trải nghiệm, không khát cũng cần uống nước,
buồn mấy cũng phải nghĩ thông, mình đúng cũng phải nhường người.
Có quyền cũng nên khiêm tốn, không mệt cũng nên nghỉ ngơi, 
không giàu cũng phải biết đủ, bận mấy cũng phải luyện rèn thể lực.
Những lời nhắc nhở giá trị:
Một chiếc áo giá 2 triệu, giá niêm yết có thể chứng minh.
Một chiếc xe 1 tỷ, hoá đơn xuất kho có thể chứng minh.
Một ngôi nhà 5 tỷ, bất động sản có thể chứng minh.
Một con người, rốt cục đáng giá bao nhiêu tiền? Duy nhất chỉ có SỨC KHOẺ có thể chứng 
minh được điều đó.
Khoẻ mạnh là sự bảo trợ tốt nhất của bạn. Do vậy, đừng lôi máy tính ra tính toán bạn tiêu bao 
nhiêu tiền cho SỨC KHOẺ bởi vì…bạn không tiêu cho trước đó cũng phải tiêu cho … sau đó. 
C'est la vie!
Quyền lựa chọn là ở bạn, có SỨC KHOẺ gọi là TÀI SẢN, TƯ SẢN…
không có sức khoẻ cũng thành…DI SẢN!
__._,_.

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

MÀN XIẾC TUYỆT VỜI

MÀN XIẾC TUYỆT VỜI
El mejor circo del mundo Frances - Nuevavip Tv


Mời vào chế độ Youtube (click ô vuông ở góc dưới bên phải màn hình) để xem thêm nhiều màn trình diễn nữa.

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2015

Thứ Hai, 24 tháng 8, 2015

GIẤC SẦU THÁNG TÁM AI MANG

GIẤC SẦU THÁNG TÁM AI MANG
NG Thu Tâm


Em gom cả nắng hoàng hôn
Đong đầy một cõi để chôn tiếng sầu.
Tháng Tám gió cũng nhạt mầu,
Bao nhiêu hơi ấm đỏ ngầu mắt trong.
Gót hài thả bước thong dong,
Đường cây soi bóng chiều hong đợi chờ.
Nghiêng vai cho suối tóc hờ
Thả rong một cõi che mờ tâm tư.
Riêng riêng sâu thẳm hình như
Có ai thấp thoáng gọi tương tư về.
Người xa xao lãng, nhớ gì,
Sao phương trời nhỏ còn vì dây tơ?
Chiều buồn tung hứng vần thơ,
Từng câu óng ánh, lửng lơ trêu đùa.
Thời gian lại sắp sang mùa,
Gọi Thu trở lại cùng hùa lật trang…
sách xưa buồn bã ngổn ngang,
Chợt rưng rưng giọt lệ hoang ngậm ngùi.
Bao nhiêu lớp lá chôn vùi,
Từng Thu lướt bóng kéo lùi sắc xuân.
Cuộc đời trắc trở gian truân,
Càng thêm tô đậm dấu chân một thời.

Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2015

ĐÀN ÔNG, KHIẾP LẮM! (5/5)

ĐÀN ÔNG, KHIẾP LẮM! (5/5)
(Máu Ngoại Tình)
 Xin tặng quý bà
Thái Quốc Mưu
(Tiếp theo)
Thảo Chi là một phụ nữ đẹp, nàng xuất thân từ dòng tu nữ Saint Paul. Nàng rời nhà dòng khi vừa hăm sáu, lập gia đình và chịu cảnh góa bụa khi chưa tròn ba mươi. Trong thời gian góa bụa, nhiều chàng võ sĩ trổ tài thi thố tài năng hầu mong được cặp mắt mùa Thu của nàng chiếu cố. Song tất cả đều thất bại. Nàng quyết định ở vậy, chẳng phải để thờ chồng mà là để chờ “ngày ra đi có trật tự”, không phải vướng bận rắc rối lôi thôi.
Tôi đến nhà Thảo Chi, nàng tươi cười đón tiếp. “Con cá rô mề” trước mặt tôi là một bông hoa rực lửa, nàng khoác lên người chiếc đầm ngủ màu xanh lơ để lộ hai gò bồng đảo no đầy không nịt ngực, khiến màu da thịt hiển hiện mơ huyền dưới làn lụa mỏng... Vốn kẻ tôn thờ chủ nghĩa thực tế, tôi nhủ thầm, “cơ hội đến mà không nắm bắt thì chẳng thể thành công”. 
Nghĩ sao làm vậy. Tôi mở cuộc tấn công. Mười lăm phút sau, trong gian phòng của nàng, Thảo Chi nằm gối đầu trên tay tôi, nàng thỏ thẻ thì thầm: 
- Chuyện tình cảm giữa anh với chị Thu Quỳnh tới đâu rồi?
Tôi chối ngay lập tức: 
- Chỉ quen biết qua loa thôi, không có gì đáng kể.
Thảo Chi ngờ vực:
- Nhưng Thu Quỳnh bảo em, chị ấy với anh thâm tình lắm cơ!
- Có lẽ bà ấy nói đùa cho vui...
- Em hy vọng những gì anh nói với em đều bằng lòng thành thật! 
Tôi khẳng định:
- Tất nhiên rồi!
*** 
Bữa cơm chiều hôm ấy, vợ tôi làm thêm món cà-ri Ấn Độ thơm ngon! Đó là một đặc sản mà tôi rất thích khẩu nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao mới ăn vào vài miếng tôi ngán đến tận cổ. Trong bữa ăn, tôi chỉ nói cười chiếu lệ. Vợ tôi lo lắng:
- Anh làm sao vậy? Không được khỏe à? 
Tôi lắc đầu:
- Không! Tự dưng anh thấy ngán món cà-ri nầy quá! Hay là hôm nào đi chợ, em mua cá kèo, cá rô về kho tộ, đổi món xem sao! 
Vợ tôi ra chiều hối hận: 
- Anh hổng nói, em đâu biết! Lúc trước anh nói, em có biệt tài nấu cà-ri và anh rất hợp khẫu vị, thỉnh thoảng em nấu để anh dùng. Nếu anh muốn ăn cá kho tộ thì ngày mai mình đi chợ nữa...
Tôi nhìn vợ tôi, nỗi thương cảm dâng trào, ngay lúc ấy, mùi cà-ri ngầy ngậy lại bốc lên, tôi khẽ thở dài bảo nàng:
- Ngon thật đấy nhưng ăn hoài cũng ngán lắm đó em!
Nghe tôi nói, “bà cụ nhà tôi” khẽ giật mình, do dự giây lát rồi nói: 
- Món ăn thì như vậy, còn tình nghĩa vợ chồng thì như thế nào hở anh? 
Tôi nhìn nàng như rất thành thật: 
- Không thể đem thức ăn mà so sánh với tình nghĩa vợ chồng. Hơn nữa bên anh, em là người vợ tuyệt vời. Rất tuyệt vời đó em yêu! 
Vợ tôi cười, nửa đùa nửa thật:
- Nhưng em chỉ sợ đến ngày nào đó, anh chán em như ngán ăn cà-ri vậy. 
Tôi cười thật to, đáp: 
- Nhưng em không phải là món cà-ri. Em là một con búp bê xinh đẹp. 
Vợ tôi trề vành môi đỏ mọng rồi nàng xì một cái thật dài:
- Cho em xin đi ông. Nịnh nhau vừa thôi!
Tôi hú hồn và cảm ơn cách nghĩ đơn giản của vợ tôi. Giả như nàng hiểu, con búp bê dù đẹp đẽ thế nào, nhìn mãi, nhìn hoài cũng mất dần thích thú. Chính vì thế, người ta mới nghĩ đến những con thú nhồi bông khác.
Trong tôi, cứ sau mỗi lần lang thang với “bà hàng xóm” tôi cảm thấy thương vợ tôi nhiều hơn bởi vì nàng luôn luôn tin tưởng một cách chủ quan rằng sắc đẹp, đức hạnh của mình là bức tường kiên cố giữ được lòng chung thủy của đức lang quân... đồng thời cũng tuyệt đối tin tưởng vào cử chỉ săn sóc, âu yếm, lời lẽ ngọt ngào và sự nuông chiều... của tôi - người chồng mà nàng hết lòng yêu thương, tôn trọng. 
Nhưng, “bà cụ nhà tôi” biết sao được, trong chuyện tình cảm nam nữ, đàn ông nói chung và riêng tôi, như là một thứ sinh vật ma mãnh, xảo trá, quỷ quái nhất trên đời! Và chẳng người đàn ông nào không ham thích “ăn” món lạ! 
Còn quý bà? Quý bà sẽ làm thế nào nếu gặp phải ông chồng “đào hoa chi đểu” như... tui?

ĐÀN ÔNG, KHIẾP LẮM! (4/5)

ĐÀN ÔNG, KHIẾP LẮM! (4/5)
(Máu Ngoại Tình)
 Xin tặng quý bà
Thái Quốc Mưu
(Tiếp theo)
“Bà cụ” bước vào phòng làm việc của tôi, nàng đặt bên tôi ly café đá. Xong, từ sau ôm choàng lấy tôi hôn nhẹ vào má tôi rồi bước xuống bậc thang lầu. Ngay khi đó, tiếng chuộng điện thoại reo lên. Tôi nhấc phone. Từ đầu máy bên kia, một giọng nữ: 
- Anh Kỳ Nhân phải hôn? Sao mấy tuần nay em không thấy anh đi nhà thờ?
Tôi thật sự ngạc nhiên:
- Xin lỗi, tôi không nhận ra tiếng của ai?
Vẫn giọng miền Bắc mát lạnh:
- Thảo Chi đây mà! Anh đâu thèm nhớ giọng nói của em. 
Tôi phân trần:
- Chẳng phải thế đâu, có điều chưa được tiếp xúc với Thảo Chi nên chưa quen giọng đó thôi. Thảo Chi vẫn khỏe? A, sao giờ nầy Thảo Chi còn nằm nhà? Hôm nay off phải hôn?
Vẫn giọng ngọt mềm:
- Em làm ca đêm, ngày nào mà chả ở nhà. 
Tôi ngần ngại:
- Như vậy thì Thảo Chi nên nghỉ ngơi để lấy sức, tối còn đi làm. Mà nầy, ngọn gió nào đưa Thảo Chi gọi tôi?
- Mấy tuần qua không thấy anh đi lễ, sợ anh có chuyện gì nên gọi hỏi thăm vậy mà. Biết anh vẫn khỏe em yên lòng rồi. 
- Cám ơn Thảo Chi. Đã trưa lắm rồi, cô nên nghỉ để giữ gìn sức khỏe. 
- Cám ơn anh! Nhưng chẳng hiểu vì sao nằm nhắm mắt hoài mà không tài nào em ngủ được.
Tôi đùa: 
- Không ngủ được thì cố mà ngủ. 
- Biết thế! Nhưng không sao ngủ được cơ!
Sau câu nói ấy, tôi nghe rất rõ trong phone có tiếng thở dài thườn thượt.
Lòng không khỏi băn khoăn, tôi hỏi 
- Thảo Chi, cô làm sao vậy?
Tôi lại cảm nhận được sự đè nén trong lồng ngực từ người bên kia đầu dây, tiếp theo là giọng nghẹn ngào, tâm sự:
- Đêm đêm em đi làm, sáng về đến nhà thì con cái đi học hết. Ăn xong, vào phòng nằm một mình, em không ngờ mình sang đây bị đời bỏ quên. Em cảm thấy cô quạnh quá!
Giả như có kẻ nào “dốt đặc cán mai” chẳng biết chuyện tình cảm yêu đương nam nữ là gì, nghe qua lời tâm sự ấy cũng hiểu, biết trong lòng đối tượng muốn gì, huống hồ tôi là kẻ “đào hoa chi đểu”? 
Không bỏ lỡ cơ hội, tôi đổi ngay cách xưng hô:
- Trường hợp Thảo Chi thấy cần người để san sẻ nỗi cô đơn. Em cho phép anh đến thăm em nha!
Giọng Thảo Chi mừng rỡ, nàng thách đố:
- Anh dám xuống không? 
Tôi thầm nghĩ, “con cá rô mề kho tộ” nầy đã thách thức mời gọi. Nàng muốn trao vàng cho tướng cướp. Trên đời nầy có kẻ cướp nào lại chê vàng?
Tôi xách cặp xuống lầu, thấy vợ tôi đang bày bữa cơm trưa. Nàng nhìn tôi nói:
- Anh định ra ngoài? Cơm nước đã dọn xong rồi, anh ăn uống rồi hãy đi nha!
Nơi bàn ăn, tôi ngồi cạnh vợ tôi, trên bàn bày la liệt các món ăn còn bốc hơi, mùi thơm thức ăn tỏa lên ngan ngát. Trong bữa ăn, như thường lệ, tôi gắp những món ngon cho nàng. Vợ tôi giẫy nẫy: 
- Bộ anh muốn em làm bồ tượng hay sao mà cứ ép em ăn hoài, Em nấu nướng là vì anh thôi!
Suốt bữa ăn chúng tôi nói năng cợt đùa vui vẻ nhưng lòng tôi vẫn nhen nhúm hình ảnh “con cá rô kho tộ”.
                                                                                        (Còn tiếp)

ĐÀN ÔNG, KHIẾP LẮM! (3/5)

ĐÀN ÔNG, KHIẾP LẮM! (3/5)
(Máu Ngoại Tình)
 Xin tặng quý bà
Thái Quốc Mưu
(Tiếp theo)
Sau lần “gặp gỡ đầu tiên ấy”, bản chất ăn quen bén mùi, tôi thường đến thăm Thu Quỳnh, nghe nàng tâm sự. Thế rồi chuyện phải đến tất đến. Con đường dẫn đến nhà Quân - bạn tôi - bào nhẵn vỏ xe tôi lúc nào không hay... 
Mỗi khi từ nhà Thu Quỳnh về, lên xe, trước khi thắt dây an toàn, tôi lấy chai dầu thơm xịt quanh xe. Cứ sau mỗi lần “đổi món ăn chơi”, tôi thường làm như vậy và kinh nghiệm nầy là một trong nhiều mạng lưới an toàn có khả năng đánh lạc hướng, tránh được sự theo dõi, nghi hoặc từ “món cari” thơm phức của tôi. Mũi “bà cụ” nhà tôi thính lắm!
                                                 ***
Sáng hôm sau, tôi đang nổ máy xe cho nóng thì vợ tôi nói:
- Nhà hết rau xanh rồi, anh chở em đi chợ một chút rồi hãy đi công việc nha! 
Tôi vui vẻ sốt sắng: 
- Sao lại không? Vợ cưng của anh muốn gì mà chả được! 
Vợ tôi cười thích thú: 
- Còn anh cũng là ông xã cưng nhất đời em. 
Sự hổ thẹn xâm chiếm lòng tôi. Tôi đã đáp lại lòng yêu thương chân thật của vợ tôi bằng hết sự gian dối nầy đến sự gian dối khác. Vài phút sau, đợi đúng lúc vợ tôi mở cửa xe, tôi lấy chai đầu thơm quen thuộc ra xịt trong xe rồi nói: 
- Chở người đẹp thì xe phải thơm tho.
Vợ tôi trả lời bằng ánh mắt, nàng cười không đáp.
Chừng mươi phút sau, trên đường đến siêu thị, chiếc cell phone của tôi reo lên từng chặp. Tôi biết tỏng ai gọi mình nhưng tôi đâu dại bắt phone. Giữ bình thản, nhìn vợ tôi bảo: 
- Em bắt phone đi!
Vợ tôi làm theo. Nàng vừa dứt hai tiếng Hello! Đầu dây bên kia cúp máy. Vợ tôi càu nhàu:
- Ai gọi mà mình mới vừa lên tiếng thì cúp máy.
Vẫn giọng bình thường, tôi nói đùa: 
- Đó là “chuyện thường tình” mà em! 
Vợ tôi cũng đùa:
- Hay là bà nào gọi anh, nghe em lên tiếng mới cúp phone?
Tôi nhìn vợ âu yếm:
- Em không biết em đẹp như thế nào sao! Trái tim anh đã nhét kín em mấy chục năm nay rồi, đâu còn chỗ cho “con mẹ” nào chen vào!
Nghe tôi nói với luận điệu cứng cỏi, vô giáo dục như thế, vợ tôi rất hài lòng, “bà cụ” cười rạng rỡ:
- Em chỉ nói đùa thôi! À anh, đối với người đàn ông, sắc đẹp của người vợ là yếu tố chính để giữ hạnh phúc phải hôn anh? 
Tôi cười đáp: 
- Phân nửa thôi. Phần còn lại bao gồm nhiều yếu tố khác. 
- ...?
- Chẳng hạn tánh tình, cách cư xử với nhau...
- Anh thấy em có khuyết điểm nào không?
- Trên ba mươi năm vợ chồng mình sống trong hạnh phúc, đó là câu anh trả lời em.
Nói xong, tôi cầm phone bấm số quen thuộc. Tiếng chuông đầu dây bên kia vừa vang lên, đã có người nhấc máy. Tôi nói ngay: 
- Hello cháu Hoàng! Chú xin lỗi đến trễ tí nha! Chú đang chở thím đi chợ, khoảng tiếng sau chú cháu mình gặp nhau. 
“Bắn tin” xong, cúp phone, quay nhìn vợ mình, tôi nói: 
- Anh có hẹn với cháu nầy nhưng em muốn đi chợ anh phải đưa đi nên gọi hẹn lại.
Vợ tôi tỏ vẻ hối hận: 
- Sao hồi nãy anh không nói cho em biết? Việc làm ăn quan trọng hơn, nếu anh bận thì mình em tự lái xe kia đi cũng được. A, hay là đến chợ rồi trong thời gian em mua sắm, anh đi gặp cháu ấy, sau đó trở lại đón em! 
Trong đầu tôi thoáng nhanh sự tính toán, so với nhu cầu của cuộc hẹn hò tình tự, thời gian ngắn ngủi ấy có thấm thía vào đâu! Nghĩ vậy, tôi đáp: 
- Em cứ an tâm mua sắm, anh đã hẹn lại rồi. Sau khi mình đi chợ về, anh sẽ đến gặp cháu ấy.
Vợ tôi khẽ chép miệng, làm thinh.
                                                                                          (Còn tiếp)

ĐÀN ÔNG, KHIẾP LẮM! (2/5)

ĐÀN ÔNG, KHIẾP LẮM! (2/5)
(Máu Ngoại Tình)
 Xin tặng quý bà
Thái Quốc Mưu
(Tiếp theo)
Ra khỏi nhà một người bạn, tôi định lên xe thì một phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi ngừng xe trên sân ngôi nhà kế bên vừa bước xuống. Nàng nhìn tôi khẽ cúi đầu chào rồi nở nụ cười thật tươi, giọng ngọt như đường phèn: 
- Chào ông! Ông là bạn của bác Quân?
- Xin chào bà, Quân là bạn tôi, chúng tôi biết nhau gần hai mươi năm.
- Hân hạnh được biết ông. Xin lỗi có phải ông là... 
Tôi tiếp lời người đẹp:
- Tôi là Kỳ Nhân, thưa bà! Xin lỗi, tôi có thể được biết quý danh của bà? 
- Xin ông đừng khách sáo, cứ gọi tôi là Thu Quỳnh. 
- Ồ! Hân hạnh được biết bà. Bà Thu Quỳnh, tên của bà đẹp như người!
Thu Quỳnh liếc nhẹ tôi rồi mỉm cười duyên dáng: 
- Ông Nhân, ông lại khách sáo rồi! 
Xong, Thu Quỳnh đổi giọng:
- Tôi đã được đọc nhiều bài viết của ông trên các báo, hôm nay được gặp mặt, thật là vinh hạnh.
- Cám ơn bà. Tôi chỉ viết để mua vui thôi!
Thu Quỳnh nhẹ nhàng phản đối: 
- Tôi không đồng ý, trong mỗi chúng ta đều có một mảnh, à không, mà là cả một bầu trời riêng biệt. Viết không chỉ để vui hay giải tỏa tâm tư mà còn trang trải, trao tặng tâm tư, ước vọng của mình đến với mọi người. Tôi chẳng biết viết lách là gì nhưng tôi rất tôn trọng những người cầm bút. Ngoài việc trang trải, gởi gắm tâm tư, ước vọng... Họ còn dám thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình trước quần chúng. Họ trao cho người và để lại cho đời bằng tất cả tấm lòng của họ. Tôi nghĩ thế có phải không, thưa ông? 
Tôi hơi giật mình, nhìn lại người đàn bà xinh đẹp, dáng vẻ quý phái đang đối diện. Tôi tự nghĩ, đây là một phụ nữ có học, giàu kiến thức mới có thể có những nhận xét và ngôn ngữ tao nhã như thế! 
- Thưa bà Thu Quỳnh – Tôi nói, bà nói rất đúng, nhưng trong giới độc giả không phải mọi người đều có sự suy nghĩ thông minh như bà.
Thu Quỳnh nở nụ cười nhẹ nhàng trên vành môi xinh mọng: 
- Cám ơn ông, không dám làm phiền ông. Đây là nhà của tôi. Ba mẹ con chúng tôi ở với nhau. Trường hợp không có gì trở ngại, mời ông hôm nào đến chơi. 
Ngừng một chút, hơi do dự, Thu Quỳnh tiếp: 
- Hai cháu nhà tôi đi học từ chín giờ sáng đến bốn giờ chiều mới về. Ông có thể đến chơi lúc nào cũng được.
Sự linh cảm bật dậy trong lòng tôi. Không chút chần chừ, tôi đáp ngay: 
- Vâng, tôi sẽ đến thăm bà!
***
Qua giao tiếp lần đầu, tôi biết tỏng “con cá kèo” Thu Quỳnh có sẵn cảm tình với mình, tôi liền áp dụng chiến thuật cố hữu đánh nhanh, tiến mạnh làm cho đối phương bất ngờ không kịp trở tay và... thích thú. 
Mười giờ sáng hôm sau, lên tầng trên nhà, nơi đặt phòng làm việc của tôi. Tôi lấy cái cell phone, bấm số phone office của mình, chờ chuông reo vài hồi, tôi tắt phone rồi cất giọng oang oang: 
- “Hello! Thời Báo nghe!”. 
Ngừng một chút, tôi tiếp:
- “Vấn đề đó, như tôi đã trình bày với ông ngày hôm qua. Dà, không thể được! À! Vâng tôi sẽ đến gặp ông. Vâng, chúng ta sẽ cùng thảo luận lại. OK! Vâng! Mười lăm phút sau chúng ta gặp nhau! Bye!”
Tôi vừa úp phone thì thấy vợ tôi hai tay khệ nệ bưng bình trà lên. Tôi nhìn vợ, se lòng nhưng “con cá kèo” Thu Quỳnh ngon ơ làm biến mất nhanh chóng giây phút chạnh lòng ấy. Tôi làu bàu: 
- Anh phải đi ngay để gặp ông giám đốc công ty Z. Có thể anh mời ông ta đi ăn trưa, em ở nhà ăn trước, đừng chờ và đừng để phần anh. 
Nói xong, tôi lấy cái cặp nghề nghiệp luôn đặt sẵn trên bàn, một tay xách cặp, tay còn lại vòng qua thân mình vợ tôi siết mạnh rồi đặt lên trán nàng nụ hôn nồng nàn.
Tôi lên xe, trực chỉ đến con đường quen thuộc của nhà bạn tôi. Mươi phút sau, tôi đậu xe trước sân nhà Thu Quỳnh. Đã gọi hẹn trước, chỉ sau hồi chuông ngắn ngủi, người phụ nữ xinh đẹp hiện ra trước cửa. Nàng nhìn tôi đon đả:
- Chào ông, hân hạnh được tiếp ông, mời ông vào... 
Tôi ngăn lời người đẹp:
- Xin xem nhau như bạn. Xin bà đừng khách sáo! 
Sau khi thấy sự yên ắng trong nhà tôi tiếp:
- Bà ở nhà một mình?
Dường như Thu Quỳnh chỉ chờ câu hỏi đó nên sau khi nghe tôi hỏi, nàng khẽ thở dài, trút tâm sự: 
- Hôm qua, khi hầu chuyện với ông, tôi có thưa, chúng tôi sang đây có ba mẹ con và giờ nầy hai cháu đều đi học.
Tôi làm ra vẻ mình lãng quên: 
- Ồ! Xin lỗi bà, tôi nhớ lại rồi. Thưa bà, còn ông nhà?
Thu Quỳnh thở hắt ra rõ to: 
- Thưa ông, nhà tôi qua đời trước khi ba mẹ con chúng tôi sang đây.
Tôi lại làm ra vẻ cảm thông: 
- Tôi thành thật san sẻ nỗi đau của bà. 
Thu Quỳnh tiếp: 
- Biết sang Mỹ mà cô đơn như thế nầy, thà rằng tôi ở lại quê hương. Thú thật với ông, ông nhà tôi trước kia làm ngành y, anh ấy là bác sĩ X quang, qua đời sau ca phẫu thuật tim.
                                                                                                                     (Còn tiếp)