KHÓC
CHA
Vũ
Uyên Giang
Trời mùa đông, tâm hồn con giá lạnh,
Con
về đây nhưng cha đã đi rồi!
Không
bao giờ còn thấy mặt cha tôi,
Bao
giọt lệ trào dâng trong khóe mắt.
Lòng
nghẹn ngào nhói đau như dao cắt,
Chỉ
vài ngày, con đã mất cha yêu.
Ngày
xưa, cha nghiêm khắc rất nhiều
Vì
mong muốn con nên người hữu dụng.
Công
ơn cha như cha như trời cao bể rộng,
Như
suối nguồn tuôn chảy mãi không ngừng.
Nhớ
nụ cười và khuôn mặt bao dung,
Ôi
tiếng nói ôn tồn khi giáo dục.
Nhớ
cả những ngọn roi vì lười học
Bởi
ham vui với bè bạn gần nhà.
Biết
làm sao kể lại hết tình cha?
Giọt
nước mắt lăn dài trên gò má.
Ngày
hôm nay, con không còn cha nữa,
Tìm
đâu ra hình bóng của cha tôi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét