CỔ TÍCH CÓ THẬT
Không rõ tác giả
Họ vội vàng yêu, vội vàng trao cho nhau những nụ hôn gấp gáp... (Ảnh minh họa)
Cũng lạ, hai con người
chẳng quen biết gì nhau vậy mà lại có thể kể cho nhau nghe tất cả mọi thứ,
thân quen và tình cảm cứ như đôi bạn tri kỷ...
Hắn sinh ra ở vùng quê khô cằn của cái huyện nghèo nhất tỉnh
Quảng Ngãi nắng cháy. Có lẽ vì thế mà nhìn hắn cũng khô cằn từ đầu tới chân,
người cao mà thân hình lại ốm nhách, da ngăm đen như cột nhà cháy. Đã vậy hắn
còn mang một cái tên chỉ nghe thôi là đã thấy sao mà y chang như cuộc đời hắn,
như mảnh đất mà hắn sinh ra. Khan, hắn hận cái tên này lắm, hận mấy thằng cha ở
phòng dân số xã lúc làm giấy khai sinh không biết vô tình (hay cố ý) thế nào lại
đánh rơi mất chữ “g” làm cho hắn chết luôn với cái tên nghe chẳng muốn uống nước.
Nhiều khi hắn ngước mặt lên trời thầm trách ông Trời sao mà nhiều bất công với
hắn. Hắn trách vì nghèo đã đành, đằng này còn cho hắn không được bình thường, vừa
cao, ốm. Đã vậy, còn không được mạnh mẽ, nam tính, mấy đứa trong xóm cứ gọi hắn
là õng ẹo, đứa nào ác mồm hơn thì gọi bằng cái tên mà chỉ nghe thôi hắn đã muốn
cắn lưỡi chết quách cho rồi - pê đê. Mà hắn đâu phải như vậy, chỉ tại vì hắn
cao mà tay chân lại mất cân đối (dài quá khổ) nên cứ lóng nga lóng ngóng mất kiểm
soát, thành ra hơi “ẻo” một chút thôi chứ hắn nghĩ hắn cũng bình thường. Nhưng
đó chỉ là hắn nghĩ vậy thôi, chứ mấy đứa trong xóm chẳng đứa nào thèm chơi với
hắn, mấy thằng con trai sợ chơi chung rồi lây luôn căn bệnh của hắn, còn tụi
con gái thì chẳng chịu cho chơi chung vì hắn có biết chơi búp bê, banh chuyền
đâu!
Bạn bè ở quê không có đã đành, đến khi
lên Sài Gòn học cao đẳng, hắn cũng chẳng có lấy nổi một đứa bạn thân. Cuộc sống
của hắn chỉ là sáng lên trường và thui thủi ở một góc cuối lớp, chiều về phòng
trọ một mình, ăn một mình, ngủ một mình, nhiều khi muốn nhậu cũng chỉ một mình
(nghĩ lại rồi thôi), cái phòng bé tí chỉ kê nổi cái giường mà từ khi hắn ở, lại
rộng hẳn ra (vì có nhiêu đồ đâu!). Hắn thấy cô đơn nhưng không buồn, hắn tự an ủi
những phù phiếm xa hoa ở cái thành phố này không hợp với hắn, không hợp với một
thằng con nhà nghèo. Hắn sống chỉ để nuôi mộng sau này ra trường, hắn sẽ về quê
đổi đời, làm một cái gì đó kiếm ra nhiều tiền, thật nhiều tiền để nhà hắn thoát
nghèo, để ba mẹ hắn khỏi thức khuya dậy sớm nai lưng ra làm mướn cho người ta
mà lương chỉ ba cọc ba đồng, chỉ đủ mua bó rau với con cá ăn qua bữa chiều. Rồi
hắn ước... không biết đến bao giờ?
Hắn hay tha thẩn trong
công viên những buổi chiều tan học, nghĩ cảnh về phòng trọ một mình là đã ngán
tới tận cổ, hắn ngồi đó nhìn người ta tập thể dục, nhìn mấy đứa con nít chơi lò
cò, nhìn mấy cặp tình nhân vắt chéo chân lên nhau mà hai tay chẳng chịu để yên
một chỗ, nhìn dòng xe chạy nườm nượp ngoài đường như cắt cửi, từng dòng người
như mờ nhòe trong mắt hắn... mọi thứ đều chỉ lướt qua như một cuốn phim quay
nhanh, không hình không dáng. Bỗng nhiên hắn thấy đoạn phim dừng lại, mà không,
chỉ là một chi tiết trong đoạn phim của hắn rớt ra khỏi cảnh phim. Hắn vội vàng
đứng dậy chạy ra giữa lòng đường đông đúc xe cộ, nơi có cô gái đi xe SH vừa bị
một người đàn ông va phải rồi đi luôn, đi được chục mét còn quay đầu lại quăng
thêm một câu: “Mù hả mày?”. Hắn đứng đó, lắc đầu rồi dìu cô gái đứng lên, phụ
cô dắt chiếc xe nặng hơn cả trọng lượng hai người gộp lại vào sát trong lề. Cô
đi trước hắn vài bước, cố kéo cái chân cà nhắc lê từng bước nặng nhọc đến ghế
đá như một cực hình. Hắn tất tả chạy đến kéo ống quần cô lên, vết chân lúc ngã
xe giờ đã bắt đầu tấy đỏ và sưng lên, rồi chẳng thèm hỏi lấy một câu, hắn tất tả
chạy đi mua cái khăn, mua thêm cục đá lạnh về chườm vào vết thương của cô gái.
Hắn cứ giữ như thế một lúc lâu, đến khi cô gái nhỏ nhẹ nói:
- Cảm ơn bạn, mình đã bớt
đau rồi, bạn có thể bỏ ra rồi đó!
Hắn bối rối tự nhiên thấy
mình vô duyên lãng xẹt, nãy giờ cứ cầm chân người ta mà chưa được sự cho phép,
hắn ngượng ngùng tính xin lỗi cô nhưng vừa đúng lúc ngẩng đầu lên để nói câu
đó, hắn bỗng dưng im bặt, miệng và lưỡi như dính chặt vào nhau, còn trái tim
thì không chịu ở trong lồng ngực mà lại nhảy lên sát tai hắn, đập từng tiếng
nghe to như tiếng trống trường. Cô đẹp, đẹp thật! Nãy giờ hắn không để ý để rồi
bây giờ cứ ngồi đó nhìn cô như một thằng ngốc, hắn nghĩ lại mình, rồi hắn nhìn
cô, rồi hắn lại ước... (chỉ ước thôi mà). Đến khi tiếng nói của cô cất lên một
lần nữa hắn mới tỉnh giấc mộng:
- Cảm ơn bạn thật sự.
Hắn như người mất hồn: Ờ,
có gì đâu, chỉ thấy có người gặp nạn thì giúp đỡ thôi mà.
Cô lại nói: Nhưng đâu
phải ai cũng tận tình như bạn, mua khăn, mua đá về chườm chân cho mình.
Hắn lại: Ờ, tại thấy nó
sưng (lãng xẹt, lý do gì nghe kỳ cục). Rồi như nhớ ra điều gì hắn quay qua nói
xin lỗi với cô.
- Vì điều gì?
- Vì chưa xin phép mà
dám cầm chân.
Cô cười, nụ cười như tỏa
nắng cả một góc công viên đang dần bị bóng tối nuốt chửng, hắn cũng cười.
- Mình tên Linh, còn bạn?
- Khan, cứ gọi mình là
Khan.
- Nghe giống tên nước
ngoài quá nhỉ?
Tự nhiên hắn thấy vui,
lần đầu tiên trong đời có người nghĩ tên hắn không khô khan như chính cái tên của
nó. Rồi những câu chuyện cũng bắt đầu từ đó, tự nhiên hắn thấy thật thú vị và dễ
chịu khi nói chuyện với cô, hắn ngồi đó miên man về cuộc đời hắn, hắn kể cho cô
nghe những điều mà chưa bao giờ hắn nói với ai, câu chuyện cứ thế như vô tận, hắn
thấy thoải mái khi có người hiểu được hắn và chịu chia sẻ với hắn. Cô cũng kể,
kể rằng cô đang buồn chuyện tình cảm, rằng cô sắp đi du học, rằng cô vừa cãi lộn
với cha mẹ. Cũng lạ, hai con người chẳng quen biết gì nhau vậy mà lại có thể kể
cho nhau nghe tất cả mọi thứ, thân quen và tình cảm cứ như đôi bạn tri kỷ. Trời
càng về khuya nhưng đâu đó trong công viên vắng có hai tâm hồn lạc lõng vẫn
đang bắt nhịp lẫn nhau. Cuối cùng, cô đứng dậy ngỏ ý xin phép đi về, hắn cũng đứng
dậy, ngó đồng hồ lớ ngớ. Cô hỏi quên gì, hắn trả lời quên cả thời gian, không
ngờ muộn vậy. Cô cười, nói tạm biệt rồi dắt xe đi, nửa chừng như sực nhớ ra điều
gì cô quay lại.
- À, bạn cho mình số điện
thoại đi, mình muốn cảm ơn.
- Thôi, mình đã nói
không sao mà, ơn nghĩa gì.
- Thì bạn cứ cho đi,
mai mình sẽ gọi, muốn đãi bạn một cái gì đó, không làm phiền bạn đâu mà sợ.
- Ờ...
- Đi mà!
- Uhm, mà... ờ...,
thôi, 09...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét