NGƯỜI
LÍNH CỨU HỎA TÍ HON
Không rõ tác giả
(Dịch từ nguyên bản tiếng Anh)
Tại thành phố Calgary tỉnh bang Alberta (Canada), một bà mẹ trẻ 26 tuổi
đau khổ nhìn
đứa con trai mới 6 tuổi đầu thật dễ thương và cũng rất tội nghiệp đang chết
dần mòn vì chứng bệnh ung thư máu ở giai đoạn cuối cùng. Trên cõi đời nầy, chắc không
có danh
từ nào đau thương ngậm ngùi cho bằng hai chữ “cuối cùng”. Mặc
dù tâm tư rối bời tan nát nhưng người phụ nữ trẻ vẫn quyết tâm phải
làm một cái gì đó cho đứa con bất hạnh của nàng trước khi cháu ra đi. Như muôn
ngàn bậc cha mẹ khác, nàng mong con mình lớn lên và thành
đạt những ước vọng trong đời nhưng giờ đây thì mơ ước kia đã tan
thành mây khói vì chứng bệnh ung thư oan nghiệt. Tuy thế, nàng vẫn
muốn cho giấc mơ của con mình thành sự thực. Cầm lấy tay con, nàng âu yếm hỏi:
- Billy, có bao giờ con mơ ước và mong muốn khi lớn lên con sẽ làm gì
hay không?
- Mẹ ơi! Con
luôn ôm mộng trở thành người lính cứu hỏa.
Bà mẹ trẻ nhìn con mỉm cười:
- Được rồi, hãy xem mẹ có thể làm cho mơ ước của con thành sự thật.
Ngay sau đó, nàng tới sở cứu hỏa địa phương gần nhà ở Calgary để gặp chàng lính
cứu hỏa Bob, người có trái tim bao la như tỉnh bang Alberta. Nàng trình bày ước
muốn cuối cùng của con trai mình và hy vọng là Billy sẽ được ngồi trên xe cứu hỏa
đi một vòng phố.
Bob
trả lời ngay:
- Được chứ! Chúng tôi sẽ làm hơn thế nữa. Vậy bà cứ
chuẩn bị cho cháu sẵn sàng rồi sáng thứ tư lúc 7:00 giờ, chúng tôi sẽ giúp cháu
trở thành người lính cứu hỏa danh dự trong suốt một ngày. Cháu sẽ sinh hoạt
trong trạm cứu hỏa, ăn uống chung với chúng tôi, đi công tác khi có
kêu gọi
cấp cứu. Ngoài ra, nếu bà cho chúng tôi biết kích thước của cháu, chúng
tôi sẽ may cho cháu
một bộ đồng phục lính cứu hỏa thực sự với nón đồng có huy hiệu Sở
Cứu Hỏa Calgary, cộng thêm những sọc vàng chói trên đồng phục và đôi giày cao
su. Hảng sản xuất đồ trang bị cũng gần đây để chúng tôi kịp đặt
hàng“.
Ba
ngày sau, Bob đến đón Billy, trang phục đầy đủ cho cậu và hộ tống cậu từ nhà
thương ra tới xe cứu hỏa có móc và thang đang đứng chờ. Billy
ngồi đàng sau và phụ điều khiển xe về trạm cứu hỏa. Trong ngày đó có ba lần gọi
cấp cứu và cậu đều được tháp tùng trong cả ba. Cậu ngồi trên xe cứu hỏa, xe hồng
thập tự và cả xe của xếp cứu hỏa. Cậu còn được thâu hình trên bản tin địa
phương.
Mơ ước đã thành hiện thực với tất cả tình yêu thương và sự ân cần của những
người chung quanh đã như ánh hào quang soi sáng làm cậu sung sướng xúc động tới
độ đã kéo dài
cuộc sống thêm 3 tháng hơn sự dự liệu của tất cả các bác sĩ nhưng con người
không ai vượt qua được định mệnh. Một đêm buồn nọ, Billy bắt đầu hấp hối
và bà y tá trưởng, người luôn tin tưởng theo ý niệm là tại nhà vĩnh biệt, không
một ai đáng chết trong cô đơn nên bà bắt đầu gọi thân nhân cậu bé xấu
số vào
nhà thương gấp. Sau đó, bà sực nhớ lại cái ngày mà Billy sống trọn vẹn vai trò
người lính cứu hỏa nên bà vội vả gọi giám đốc Sở Cứu Hỏa hỏi xem họ có thể
gởi ngay một nhân viên trong đồng phục tới nhà thương với Billy trong khi cậu
đang chết lâm sàng.
Vị
giám đốc trả lời ngay:
- Chúng tôi sẽ làm tốt hơn thế nữa. Chúng tôi sẽ có mặt tại
nhà thương trong vòng năm phút nhưng xin bà giúp giùm tôi một việc. Đó là khi
bà nghe tiếng còi hụ và đèn chớp thì xin bà thông báo trên hệ thống
phóng thanh là không có cháy nhà gì hết mà đó chỉ là sở cứu hỏa tới gặp một
trong những nhân viên tuyệt vời nhất một lần cuối cùng nữa thôi. Và cũng
xin bà mở rộng cửa sổ căn phòng của Billy.
Độ năm phút sau, một chiếc xe cứu hỏa trang bị móc và thang tới nhà thương và thang
được bắt lên một cánh cửa sổ đang mở rộng trên lầu
3. Rồi thì 16 lính cứu hỏa lần lượt leo lên thang vào phòng của Billy. Với sự đồng
ý của mẹ cậu, họ lần lượt ôm cậu vào lòng thật lâu trong ngậm
ngùi và nói với cậu rằng họ yêu thương cậu vô vàn.
Qua hơi
thở hấp hối, Billy mệt mỏi nhìn vị giám đốc nói:
- Thưa ông giám đốc! Cháu đã thực sự là người lính cứu hỏa rồi phải không?
Vị
giám đốc dịu dàng trả lời:
-
Đúng vậy Bill! Cháu quả là lính cứu hỏa và đấng tối cao Jesus đang cầm tay cháu
đó.
Nghe
tới đây,
Billy mỉm cười nói:
- Cháu biết rồi. Người đã cầm lấy tay cháu suốt ngày nay và có cả các thiên thần
đang ca hát.
Thế rồi cậu nhắm đôi mắt lại… một lần cuối cùng mang
hình ảnh người lính cứu hỏa tí hon đi về vùng miên viễn…
Tôi tự nhủ lòng là phải gởi câu chuyện buồn nầy tới ít nhất là bốn người mà tôi
muốn được Chúa ban phước. Câu chuyện nầy tự nó đã
có hấp lực mà không cần nối kết một cái gì cả.
Xin đừng để mai một khuôn mẫu cao đẹp nầy. Trân quý câu chuyện là
món quà tốt nhất mà chúng ta nhận được, không tốn kém mà nhiều tưởng thưởng.
Xin hãy tiếp tục nâng cao giá trị tinh thần lẫn nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét