BIỂN TRỜI MÔNG MÊNH
Minh Nhã
Một mình ngồi trước biển,
Sóng vỗ mãi bạc đầu,
Nhẩm đếm từng ngọn nước,
Sóng trước chèn sóng sau.
Một mình ngồi trước biển,
Trời đất giáp bao la,
Bàn tay sao nhỏ bé,
Chẳng với tới sơn hà.
Ngồi im không dám động,
Sợ vỡ mạch hương yêu,
Thời gian đâu hàn gắn,
Không gian chuốc tiêu điều.
Một mình ngồi trước biển,
Dấu chấm trong thiên nhiên,
Đôi khi như biến mất,
Tan tác giấc ưu phiền.
Lang thang theo bờ nước,
Biển mặn chát đôi môi,
Trơ vơ thân còm cõi,
Bất mãn cho cuộc đời.
(Mũi Mé, Phan Thiết)
2 nhận xét:
Thơ hay, nhiều cảm xúc khi đứng trước biển....
Cám ơn Thu Hà Nguyễn.
M.N.
Đăng nhận xét