Minh Nhã

Làn mưa quyện nắng mây chiều,
Giọt thương giọt nhớ bao nhiêu cho vừa.
Xoè tay sợ ướt vần thơ,
Khép lòng ủ kín giấc mơ mặn nồng.
Nước hoen tóc xõa bềnh bồng,
Môi em tím lạnh – lạnh lòng tôi thêm.
Em về mái ấm chăn êm,
Còn tôi thui thủi giữa đêm nhạt nhoà.
Mưa Sài-gòn, kỷ niệm qua,
Tha hương vò võ tóc hoa râm đầy,
Hạt mưa, sợi nắng nơi này
Trộn thành men rượu đắng cay nỗi sầu.
Gió ơi, gió thổi về đâu ?
Chở giùm mảnh vụn bể dâu cuộc đời.
Mưa ơi, nghiêng giọt chào mời:
Sài-gòn lãng mạn của thời chớm yêu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét