Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2022

MỘT THOÁNG THU VỀ

MỘT THOÁNG THU VỀ

Mai Ngọc Cương

Đất trời bước vào thu phân, thời khắc của ngày và đêm dài bằng nhau.
Vậy sao! … “Ô hay! mùa thu đến bao giờ ?” Chỉ một thoáng thu về, cho em chưa kịp buồn “… để mùa Thu đến rồi đi
🎶
…” Thu cô liêu, thu quyến rũ…
Thu chợt đến chợt đi để có người thẫn thờ nhìn những mùa thu đến rồi đi. Mùa Thu đã mênh mang mây ngàn. Để lại nỗi buồn tàn thu vẫn còn đâu đó trên cánh lá vàng…
“Cố quốc sơn hà khan lạc nhật,
Tha hương thân thế thác phù vân. “
Nguyễn Du xưa chỉ tha hương vài ba năm nơi miền Giang thành (Quảng Bình)
“Giang thành nhất ngoạ duyệt tam chu,
Bắc vọng gia hương thiên tận đầu.
Lệ Thuỷ, Cẩm Sơn giai thị khách,
Bạch vân hồng thụ bất thăng thu.”
(Tân thu ngẫu hứng, Nguyễn Du)
Giang thành thoáng chốc đã ba năm
Trông vời quê Bắc quá xa xăm
Lệ Thuỷ Cẩm Sơn là đất khách
Mây trắng cây hồng thu biệt tăm. (mnc dịch)
Tha phương như cụ Tiên Điền chỉ lòng vòng trong nước Việt thời ấy, từ Lệ Thuỷ, Cẩm Sơn vùng Quảng Bình, cách trở mỗi ngọn Đèo Ngang là ra quê Bắc mới ba năm ly hương mà nỗi nhớ quê trong lòng Nguyễn Du đã thiết tha đến thế, huống chi kẻ hậu sinh này tha phương xứ người, xa cách quê hương nửa vòng trái đất đã hơn 30 năm chưa lần trở lại thời còn thê thiết đến biết chừng nào mà kể
Thu về nơi đất khách
Một thoáng cũng là thu
Đọc thơ xưa hoài cảm
Chốn quê hương xa mù
Thôi đầu thu hay cuối thu cũng xin đốt lò hương cũ
đọc lại bài thơ cổ của cụ Nguyễn Du, bài
Thu nhật ký hứng
Tây phong tài đáo bất quy nhân,
Đốn giác hàn uy dĩ thập phần.
Cố quốc sơn hà khan lạc nhật,
Tha hương thân thế thác phù vân.
Hốt kinh lão cảnh kim triêu thị,
Hà xứ thu thanh tạc dạ văn.
Tự sẩn bạch đầu khiếm thu nhập,
Mãn đình hoàng diệp lạc phân phân.
Nguyễn Du
Nguyên tác
秋日寄興
西風纔到不歸人,
頓覺寒威已十分。
故國山河看落日,
他鄉身世托浮雲。
忽驚老境今朝是,
何處秋聲昨夜聞。
自哂白頭欠收入,
滿庭黃葉落紛紛
Dịch nghĩa:
Ngày thu cảm hứng
Gió tây mới đến người chưa về
Mà đã thấy khí trời lạnh lắm
Non sông nước cũ trông vẻ chiều tà
Thân thế đất người gửi đám mây nổi
Hôm nay chợt sợ cảnh già
Đêm qua nghe tiếng thu ở đâu nổi lên
Cười mình đầu bạc vụng tính
Đầy sân lá vàng rụng tơi bời!
Nhà thơ Quách Tấn, xứ Trầm Hương đã dịch bài này như sau:
Ngày thu chép hứng
Gió tây mới thoảng khách xa đường,
Khí lạnh đìu hiu đã thấm xương.
Chiều nhuộm núi sông tình cố quốc,
Mây vần thân thế bóng tha hương.
Vừa nghiêng tai lắng thu lên tiếng,
Bỗng giật mình trông tóc trắng gương.
Ngán nỗi già đời không biết liệu,
Đầy sân nượp nượp lá bay sương
Quách Tấn dịch
Cần gì đọc thơ đời Đường nhỉ !?
Chỉ một bài thất ngôn này của Nguyễn Du cũng đủ thấy nỗi niềm tha hương trong hơi thu lành lạnh trong buổi sớm mai.
Ngọn gió tây cũng đủ gợi nỗi niềm riêng để người tha phương bâng khuâng hoài cảm nhớ về đất cũ.
Ôi!
“Cố quốc sơn hà khan lạc nhật,
Tha hương thân thế thác phù vân.”
Đọc xong 2 câu tuyệt tác này lại chợt nhớ lại hai câu ca dao :
“Chiều chiều ra đứng ngõ sau.
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều”
Rồi đọc lại bài dịch của cụ Quách cũng chưa ưng lắm, thôi cũng múa rìu qua mắt thợ một phen như sau.
Mời quý hảo hữu bốn phương đọc qua:
Viết lúc Thu về
Gió Tây thoảng lại người-chưa-về
Bỗng chợt nghe lòng lạnh tái tê
Thân gửi mây trời nơi đất khách
Ngày tàn bỗng tưởng nhớ về quê
Soi gương ban sớm e đầu bạc
Vọng tiếng thu về nghe thiết thê
Tự trách già đầu không biết liệu
Đầy sân lá rụng đến ê chề
maingocuong
24/9
May be an image of tree and nature

5

Không có nhận xét nào: