Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

CƯỜI CHO VUI

CƯỜI CHO VUI
Phan Lục lượm lặt


HÚ HỒN!
Tôi và bạn gái xinh đẹp của tôi đã hẹn hò được hơn một năm và chúng tôi đã quyết định đi đến hôn nhân trong thời gian tới. Mọi thứ đều tươi đẹp đối với tôi trong thời gian này chỉ có một điều duy nhất làm tôi phân tâm, đó là ....... cô em gái xinh đẹp của bạn gái tôi.
Cô em vợ tương lai của tôi năm nay 22 tuổi, hay mặc những chiếc áo bó sát người và thường thì là không mặc áo trong. Cô ấy luôn cúi thấp người mỗi khi đứng cạnh tôi và dường như luôn để cho tôi một góc nhìn không thể "chuẩn" hơn. Tôi không thể không để tâm tới chuyện này bởi vì cô em vợ tương lai của tôi không bao giờ làm điều tương tự với những người khác.
Vào một ngày đẹp trời, cô em vợ tương lai bé bỏng và xinh đẹp của tôi gọi điện thoại cho tôi và mời tôi đến nhà để kiểm tra lại giấy mời đám cưới. Khi tôi đến, chỉ có mình cô ở nhà, cô đến bên tôi và thì thầm với tôi rằng cô rất yêu tôi và không thể cưỡng lại được tình cảm của mình. Cô nói rằng cô muốn có tôi dù chỉ một lần trong đời trước khi tôi làm đám cưới với chị của cô ta.
Lúc đó, tôi không thể thốt ra một lời nào và cảm thấy rất lúng túng thì cô ta nói " bây giờ em sẽ lên phòng của em trên gác, nếu anh muốn thì hãy lên đó với em ".

Tôi đứng im như pho tượng và nhìn cô ấy đi lên gác. Tôi đứng đó như vậy một lúc rồi quyết định quay lại thẳng tiến ra cửa trước. Tôi mở cửa và đi thẳng đến chiếc ô tô của mình. Thì lạ chưa kìa, trước mắt của tôi là cả gia đình nhà vợ chưa cưới của tôi đang đứng đó và vỗ tay. 
Với đôi mắt rơm rớm nước và giọng nói xúc động, Bố vợ tương lai của tôi nói: 
- Gia đình ta rất vui sướng khi con đã vượt qua được thử thách đầu tiên của gia đình. Ta sẽ không thể tìm đâu ra được thằng rể nào xứng đáng hơn cho con gái của ta! 
Chàng rể (lẩm bẩm):
- Hú hồn! May mình để quên bao cao su ở ngoài xe chứ không thì…"Những đồi hoa sim, ôi những đồi hoa sim…

THỨ BẢY CUỐI TUẦN

Một cô gái rất trẻ trung xinh đẹp khoác tay một người đàn ông già nua xấu xí bước vào cửa hiệu bán đồ trang sức. Người bán hàng trông thấy liền niềm nở mời chào:
- Ái chà, bố đi mua quà tặng con gái đấy ạ?
Cụ già gắt khẽ:
- Con gái đâu mà con gái. Đây là bạn gái của tôi. Và tôi muốn mua tặng nàng một chiếc nhẫn thật đặc biệt.
Người bán hàng không khỏi bất ngờ và đưa cho hai người khách lạ lùng xem chiếc nhẫn trị giá 5.000$. Cụ già lắc đầu:
- Tôi đã nói là một chiếc nhẫn thật đặc biệt cơ mà! Hãy cho chúng tôi xem chiếc nhẫn đắt nhất trong cửa hàng của anh.
Người bán hàng đưa ra chiếc nhẫn trị giá 50.000$. Cụ già gật gù ra vẻ hài long, còn cô gái thì tất nhiên là run lên vì sung sướng. Người bán hàng hỏi:
- Thế cụ định thanh toán bằng tiền mặt hay bằng séc ạ?
- Bằng séc. Tôi không có thói quen mang tiền mặt trong người. Nguy hiểm lắm!
Thấy người bán hàng có vẻ lưỡng lự, cụ già nói tiếp:
- Anh đang phân vân không biết liệu tài khoản của tôi có tiền thật không chứ gì? Đây là số tài khoản của tôi. Sáng thứ hai anh có thể gọi điện đến ngân hàng để xác minh số tiền và chiều thứ hai chúng tôi sẽ qua lấy nhẫn.
Người bán hàng đồng ý. Sáng thứ 2, anh ta gọi điện đến ngân hàng và nhân viên nói rằng trong tài khoản đó không còn một xu nào cả. Anh bèn gọi điện đến số máy của người đàn ông già nua nọ. Ông ta trả lời một cách điềm tĩnh:
- Tất nhiên là không còn đồng nào nữa rồi nhưng anh bạn trẻ có thể tưởng tượng được là tôi đã có một kỳ nghỉ cuối tuần tuyệt vời như thế nào rồi chứ?
- ?!
MÁNH KHOÉ
Hai thầy lang ngồi nói chuyện với nhau. Thầy nọ hỏi thầy kia:
    - Bác đi thăm bệnh, sao bất cứ bệnh nào bác cũng hỏi bệnh nhân thường ăn những gì. Như vậy là nghĩa làm sao?
    Thầy kia cười đáp:
    - Có gì đâu, chẳng qua hỏi xem họ ăn uống có sang trọng hay không để sau định tiền thuốc nhiều hay ít cho họ.
MÁY BẮT TRỘM
Sau một thời gian dài nghiên cứu, các nhà khoa học Mỹ đã phát minh thành công một chiếc máy bắt trộm. Để kiếm chứng khả năng bắt trộm của máy, các nhà khoa học đã lần lượt đem qua từng nước để thử nghiệm. Đầu tiên, họ thử nghiệm ở Mỹ, trong vòng 30 phút, máy bắt được 500 tên trộm. Tiếp theo, họ đem qua Trung Quốc, trong vòng 10 phút, máy bắt được 6000 tên trộm.
Cuối cùng, họ đem qua Việt Nam, trong vòng 5 phút, chiếc máy đã bị trộm !!!
THI NHỊN ĐÓI
Người ta tổ chức ra một cuộc thi gọi là ''Thi nhịn đói''. Có 3 nước: Việt Nam, Mỹ và Nhật tham gia. Ban tổ chức cho 3 người này vào 3 căn phòng trống, mỗi phòng chỉ có một cái chuông nhỏ để bấm nếu như có một người nào muốn bỏ cuộc vì không chịu nổi. Và cuộc thi bắt đầu, người ta tính thời gian..... Sau 2 ngày, tên người Mỹ nọ phải bấm chuông xin ra vì quá đói... Tiếp theo, đó là tên người Nhật với khoảng thời gian là 4 ngày nhưng cũng không thể chịu đựng hơn...
Theo quy định thì người ta sẽ phải chờ người dự thi tự mình chấm dứt (vì còn tính thời gian kỷ lục) mới trao giải thưởng.... nhưng họ chờ 6 ngày rồi 8 ngày vẫn không thấy anh Việt Nam chịu bấm chuông, họ bắt đầu lo lắng. Cuối cùng, họ bắt buộc phải phá cửa để vào xem tình hình thì..... thấy anh Việt Nam đang nằm thoi thóp trong góc tường, người ngợm như chết rồi. Khi họ hỏi: "Lý do nào đã khiến cho anh có một ý chí phấn đấu ngoan cường như thế, đói vẫn không chịu thua...?" thì anh chàng Việt Nam hổn hển không ra hơi: "Mẹ.... thằng... thằng nào.... phá... hỏng cái chuông.... của... tao..!'' Sau đó, xỉu luôn ...

TUI ĐỨNG... SAU LƯNG BÀ
Bà kia mới đi căng da mặt để mừng ngày sinh nhật bốn mươi. Mười lăm ngàn đồng phí tổn, xong xuôi nhìn kết quả tươi cười hãnh diện. Trên đường về, muốn làm trắc nghiệm, bà ghé vào một tiệm nhật trình. Thấy người thu ngân dáng thật tình. Trước khi rời đi, bà khẻ hỏi:
- Nếu không phiền, làm ơn xin nói rất thật lòng, số tuổi của tôi.
Câu trả lời: Khoảng băm hai thôi. 
- Không, tui đúng bốn mươi rồi đó. Bà nói mà lòng vui quá cỡ.
Một lúc sau, vào Mắc Đa Nô (McDonald). Cũng câu trên, bà hỏi một cô. Cô ấy thưa:
- Tui đoán chừng hăm chín.
Bà hớn hở cười:  Không, cô à, tui đã bốn mươi!
Bây giờ thì bà thật vui tươi, ghé lại nhà thuốc tây trên phố . Đến ngay quầy hàng, bà hỏi đố nữa khi trả tiền mua lọ kẹo the. Câu hỏi làm nóng rực người nghe. Người dược sĩ nín khe một lúc rồi thưa:
- Tui nghĩ bà ba chục.
Bà đáp ngay, sáng rực mắt môi: Ồ, cám ơn, tui bốn chục rồi!
Xong ra đứng trạm chờ xe buýt, cạnh ông già, bà hỏi y chang câu hỏi trước đây. Ông già thưa:
- Tui mắt đã mờ, năm mươi tám, càng già càng giảm. Mặc dù lúc trẻ tui bảo đảm có biệt tài đoán tuổi đàn bà. Tuổi cỡ nào tui đoán cũng ra, đơn giản lắm nhưng mà... hơi ngặt là bà phải để cho tay tui đặt đúng nơi bà đang mặc xú cheng. Chỉ khi nào làm đúng vậy, tui sẽ đoán tuổi bà ngay chóc.
Đường phố vắng, ngồi im một lúc, bà kia càng nổi óc tò mò, bèn vọt lời:
- Kệ mẹ, tui cho nè, ông cứ việc mò đi nhé!
Ông già kia từ từ nhẹ nhẹ ... cho tay vào đúng như vậy, bóp xoa từ từ từng hai trái nhủ hoa .. và khe khẻ nhéo, vò "cục thuốc", nhập hai quả "bồng" vô thành một rồi nắn, chà sột sọat với nhau. Ông mần tới mần lui một ít phút sau, bà kia hỏi:
- Nào, tui mấy tuổi?
Ông kia nắn nắn thêm lần cuối rồi rút tay ra nói:
- Thưa bà, theo như tôi khảo nghiệm, chắc là hôm nay tuổi bà bốn chục!
Quá đổi ngạc nhiên và khâm phục, bà hỏi:
- Sao đoán được? Hay ghê!
Ông thưa rằng: Bà phải chịu thề không mắng chửi tui thì mới nói.
Bà dịu dàng: Tui thề, ông cứ nói đi!
Ông không còn nghĩ ngợi, ậm ờ: 
- Hồi sáng này, trong Mắc Đa Nô, tui đứng... sau lưng bà... đó!


LẤY GÌ ĐẢM BẢO ?

Con rể: Ba phải quý cháu ngoại mới đúng vì cháu ngoại mới thực sự là cháu của ba do con gái ca ba đẻ ra, cháu nội thì đã chắc gì!
Bố vợ: Lấy gì bảo đảm vợ anh là con ruột của tôi?


Không có nhận xét nào: