TÌNH YÊU CỦA BỐ
NT2 Trần Thanh Kiều Diệp
Mẹ bệnh nặng rồi mất. Hôm đưa tang, Bố không khóc, chỉ lặng lẽ quỳ xuống hôn nhẹ lên quan tài Mẹ thầm thì: “ mình cứ yên tâm an nghỉ, các con để anh lo”. Mẹ ra đi để lại cho Bố 3 đứa con, Cúc 12 tuổi, Lan 8 tuổi và thằng Út mới có 3 tuổi đầu.
Vậy mà bố lo được. Đi làm về, Bố lo nấu ăn, giặt quần áo và dọn dẹp nhà cửa trong lúc các con làm bài. Cuối tuần, Bố đi chợ và làm sẵn vài món ăn để vào tủ lạnh. Bố không còn thời giờ để uống cà phê với bạn bè của Bố nữa. Có người hỏi Bố bao giờ đi thêm bước nữa, Bố chỉ cười: “đợi các con xong đại học đã.”
Rồi lần lượt Cúc và Lan xong cử nhân, có chồng ra ở riêng. Khi thằng Út tốt nghiệp đại học, Bố gọi các con về làm mâm cơm cúng Mẹ. Lúc nầy mới thấy Bố khóc, nước mắt ràn rụa rồi ôm ngực ho rũ rượi …
Bệnh viện bó tay, cho xe đưa Bố về nhà. Bố lặng lẽ vẫy các con đến gần, thì thào:
”Bố sắp đi thêm bước nữa đây, Bố đi về với Mẹ”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét