Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

NHỮNG ĐIỀU KỲ DIỆU GIỮA SA MẠC

NHỮNG ĐIỀU KỲ DIỆU GIỮA SA MẠC
Ảo ảnh về những hồ nước trong xanh là điều mà con người thường gặp phải khi lạc giữa sa mạc. Tuy nhiên, nhiều nơi trên thế giới, các ốc đảo không chỉ còn là giấc mơ.


Hồ Ubari
Sahara gợi đến biển cát vô tận dưới ánh nắng thiêu đốt nhưng giữa lòng sa mạc mênh mông này lại xuất hiện những điều được du khách ví như phép lạ của tự nhiên. Một trong số đó là hồ Ubari - gồm khoảng 20 hồ nhỏ nằm giữa những đồi cát thuộc địa phận Fezzan, phía tây nam Libya.
Trong số các hồ của Ubari, đẹp nhất phải kể đến là Gaberoun và Umm al-Maa (Mẹ của nước). Hai hồ khác đẹp hơn nhưng hiếm du khách ghé thăm là Umm al-H'isan (Mẹ của ngựa) ở phía bắc của Gaberoun và at-Tarhouna. Hai hồ này cách nhau 11 km.

Huacachina
Giữa sa mạc mênh mông cát bỏng, ốc đảo Huacachina hiện lên như một điều kỳ diệu với cây cối xanh ngát, hồ nước trong vắt, rộng lớn và ngôi làng tấp nập bóng người. Trước đây, Huacachina là nơi nghỉ dưỡng của dân nhà giàu ở Peru. Ngày nay, nó trở nên phổ biến và là điểm đến hút khách du lịch khắp nơi trên thế giới.
Huacachina thuộc địa phận vùng Ica, tây nam Peru, rất gần thành phố và chỉ mất một tiếng để đến nơi nếu đi từ phía bờ biển Đại Tây Dương. Tại Peru, một công ty xe bus có tên gọi là Hop sẽ đưa du khách thẳng tới Huacachina từ Cusco, Arequipa, Nazca, Paracas và Lima.

The Lakes of Ounianga
Hệ thống các hồ Ounianga bao gồm 18 hồ nằm ở trung tâm sa mạc Sahara, gần vùng phía bắc của Chad - một quốc gia Trung Phi, nơi mà lượng mưa mỗi năm không quá 2 mm.
Điều đặc biệt của hệ thống hồ này là có các hồ nước mặn và ngọt cách nhau 40 km. Hệ thống 4 hồ nước mặn gọi là Ounianga Kebir và hệ thống thứ hai gồm 14 hồ nước ngọt có tên Ounianga Serir, được ngăn cách bởi những cồn cát.

Turkana
Đứng bên mép hồ Turkana, bạn sẽ có cảm giác như mình đang đứng trước biển với bãi cát trải dài, sóng đánh xô bờ và cả những con thuyền đang chuẩn bị ra khơi. Với đặc điểm độc đáo và độ lớn này, Turkana được mệnh danh là hồ sa mạc lớn nhất thế giới cũng như hồ kiềm lớn nhất với diện tích lên đến 7.000 km2.
Người dân địa phương gọi Turkana là Hồ Ngọc nhờ nước trong xanh. Hồ nằm ở phía bắc của thung lũng Rift, Kenya và được tiếp nước bởi ba con sông: Omo of Ethiopia, Turkwel và Kerio.

Waw an Namus
Waw an Namus là miệng của một núi lửa đã ngừng hoạt động, nằm trong những điểm đến hẻo lánh ở Lybia. Trên bề mặt của miệng núi lửa có một bãi tro hình nón cao 120m và ba hồ nước mặn nhỏ.
Tên của ốc đảo này có nghĩa là "Ốc đảo muỗi" vì trên thực tế, các hồ nước đều bị nhiễm khuẩn, có nhiều muỗi. Du khách muốn cắm trại ở đây bắt buộc phải sử dụng các biện pháp phòng chống và các chất đuổi muỗi.

Guelta d’Arche
Guelta d’Arche giống như một ốc đảo hay nói đúng hơn là một guelta (vũng nước giữa sa mạc), nằm lọt thỏm giữa trung tâm sa mạc Sahara khô cằn.
Guelta d'Archei nằm trong cao nguyên Ennedi, thuộc phía đông bắc Chad và ẩn mình sau một hẻm núi. Mỗi ngày, hàng trăm con lạc đà đi qua đây được cung cấp nước uống và những đoàn lữ hành cũng có thêm thời gian nghỉ ngơi để tiếp tục một chuyến đi dài.

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

KUMBHALGARH - VẠN LÝ TRƯỜNG THÀNH CỦA ẤN ĐỘ

KUMBHALGARH - VẠN LÝ TRƯỜNG THÀNH CỦA ẤN ĐỘ
Xuân Lộc (Theo Amusing Planet)

Nằm phía tây Ấn Độ, pháo đài Kumbhalgarh là thành trì quan trọng thứ hai dưới triều đại Mewar, được xây dựng từ thế kỷ 15 và mất cả trăm năm để hoàn thành.
Nằm gọn trong phạm vi vùng núi Aravali và bao quanh bởi 13 đỉnh núi cao, công trình này được xây dựng từ thế kỷ 15 bởi Maharana Kumbha và là một trong 32 pháo đài do hoàng tộc Rajput của vương quốc Mewar xây dựng. Nó nằm cách thành phố Udaipur 84 km về phía bắc, ở bang Rajasthan.
Các pháo đài được bao quanh bởi một bức tường có chu vi dài 36 km, và chiều rộng thay đổi từ 4,5 đến 7,6m. 
Tài liệu cổ ghi rằng 8 con ngựa vừa đủ để có thể đi cạnh nhau trên tường thành.
Những bức tường khổng lồ tại Kumbhalgarh mất gần một thế kỷ để xây dựng, rất kiên cố và bất khả xâm phạm. Nhiều người gọi Kumbhalgarh với cái tên trìu mến như Vạn Lý Trường Thành ở Ấn Độ.
Khu thành trì này tự hào có 7 cổng lớn và 7 thành lũy kéo dài thẳng tắp, được bao quanh bởi các pháo đài và tòa tháp canh vĩ đại. Bên trong các bức tường thành lớn ấy là 360 đền thờ và cung điện tráng lệ thờ các vị thần Hindu và Phật được đặt trên đỉnh cao mang tên "Badal Mahal" hay "Cung điện trên mây". Đứng trên đỉnh, bạn dễ dàng phóng tầm mắt ra xa hàng cây số ngắm nhìn dãy núi Aravalli uốn lượn ngoạn mục và các cồn cát cao của sa mạc Thar.
Truyền thuyết kể rằng Maharana Kumbha phải đối mặt với rất nhiều khó khăn khi xây dựng các pháo đài. Lúc đó, một vị pháp sư đã phán rằng, chỉ khi có sự hy sinh tự nguyện của con người thì việc xây dựng mới diễn ra thuận lợi. Cuối cùng, có một người tình nguyện và ngôi đền được xây dựng ở nơi đầu và máu người ấy đã rơi. Ngày nay, ngôi đền thờ của người tình nguyện viên vô danh có thể tìm thấy ở gần cổng chính của tường thành.
Theo những câu chuyện dân gian kể lại, Maharana Kumbha từng thắp những ngọn đèn lớn có sức tiêu thụ 50 kg bơ sữa trâu lỏng và hàng trăm kg bông để cung cấp ánh sáng cho những người nông dân làm việc suốt đêm trên thung lũng. 
Vào những thời khắc nguy hiểm, khu thành trì này trở thành nơi trú ẩn an toàn cho các đế chế cai trị của vương triều Mewar. 
Đây cũng là nơi người chiến binh vĩ đại Maharana Pratap được sinh ra và đào tạo.
Các pháo đài là nơi chỉ đạo các cuộc tấn công và trong lịch sử nó từng bị thất bại một lần khi kẻ phản bội đầu độc nguồn nước bên trong thành, để vua Mughal Akbar và các lực lượng từ Delhi, Amer, Gujarat, và Marwar dễ dàng thâm nhập, phá phỡ tuyến phòng ngự kiên cố của vương triều Mewar.

MỘT BÀ GIÀ BỊ XẸP LỐP XE TRÊN ĐƯỜNG LỘ

MỘT BÀ GIÀ BỊ XEP LỐP XE TRÊN ĐƯỜNG LỘ
Không rõ tác giả


Một hôm, một người đàn ông (Henry) trông thấy một bà lão với chiếc xe bị ‘pan’ đậu bên đường. Tuy trời đã sẩm tối, anh vẫn có thể thấy bà đang cần giúp đỡ. Vì thế, anh lái xe tấp vào lề, đậu phía trước chiếc xe Mercedes của bà rồi anh Henry bước xuống xe, một chiếc xe Toyota cũ kĩ, anh tiến đến trước mặt bà. Dù anh tươi cười nhưng bà lão vẫn tỏ vẻ lo ngại. Trước đó khoảng một tiếng đồng hồ, không một ai dừng xe lại để giúp bà. 
Người đàn ông này liệu có thể hãm hại bà không? Trông ông không an toàn cho bà vì ông nhìn có vẻ nghèo nàn và đói.
Người đàn ông đã có thể nhận ra nỗi sợ hãi của bà cụ đang đứng bên ngoài chiếc xe giữa trời lạnh. Anh biết cảm giác lo sợ của bà như thế nào rồi. Anh nói: "Tôi đến đây là để giúp bà thôi. Bà nên vào trong xe ngồi chờ cho ấm áp!" Luôn tiện, tôi tự giới thiệu tôi tên là: Henry .
Thật ra thì xe của bà chỉ có mỗi vấn đề là một bánh bị xẹp thôi nhưng đối với một bà già thì nó cũng đủ gây phiền não rồi. Henry bò xuống phía dưới gầm xe, tìm một chỗ để con đội vào và lại bị trầy da chỗ khuỷ tay cũng như lòng bàn tay một hai lần gì đó. Chẳng bao lâu anh đã thay được bánh xe nhưng anh bị dơ bẩn và hai bàn tay bị đau rát.
Trong khi anh đang siết chặt mấy con ốc bánh xe, bà cụ xuống cửa kiếng và bắt đầu nói chuyện với anh. Bà cho anh biết bà từ St. Louis đến và chỉ mới đi được một đoạn đường. Bà không thể cám ơn đầy đủ về việc anh đến giúp đỡ cho bà. 
Henry chỉ mỉm cười trong lúc anh đóng nắp thùng xe của bà lại. Bà cụ hỏi bà phải trả cho anh bao nhiêu tiền. Henry chưa hề nghĩ đến điều là sẽ được trả tiền vì đây không phải là nghề của anh. Anh chỉ giúp người đang cần được giúp đỡ vì Chúa, Phật hay chính bản thân anh cũng biết rằng đã có rất nhiều người trong quá khứ ra tay giúp anh. Anh đã sống cả đời mình như thế đó và chưa bao giờ anh nghĩ sẽ làm chuyện ngược lại.
Anh nói với bà cụ, nếu bà thật sự muốn trả ơn cho anh thì lần khác khi bà biết ai cần được giúp đỡ, bà có thể sẵn sàng cho người ấy sự giúp đỡ của bà và Henry nói thêm: ‘Và hãy nghĩ đến tôi’
Anh chờ cho bà cụ nổ máy và lái xe đi thì anh mới bắt đầu lên xe của mình đi về. Hôm ấy là một ngày ảm đạm và lạnh lẽo nhưng anh lại cảm thấy thoải mái khi lái xe về nhà.
Chạy được vài dặm trên con lộ, bà cụ trông thấy một tiệm ăn nhỏ. Bà ghé lại, tìm cái gì để ăn và để đỡ lạnh phần nào, trước khi bà đi đoạn đường chót về nhà. Đó là một nhà hàng ăn trông có vẻ không được thanh lịch. Bên ngoài là hai bơm xăng cũ kỹ. Cảnh vật rất xa lạ với bà. Chị hầu bàn bước qua chỗ bà ngồi, mang theo một khăn sạch để bà lau tóc ướt. Chị mỉm cười vui vẻ với bà dù đã phải đứng suốt ngày nay để tiếp khách. Bà cụ để ý thấy chị hầu bàn này đang mang thai khoảng tám tháng gì đó nhưng dưới cái nhìn của bà, bà thấy chị không bao giờ lộ ra sự căng thẳng hay đau nhức mà làm chị thay đổi thái độ. Rồi tự nhiên bà lại chợt nhớ đến anh chàng tên Henry hồi nãy. Và bà cụ vẫn còn thắc mắc, không hiểu tại sao một người nghèo đến độ thiếu thốn mà lại sẵn lòng giúp đở một người lạ như bà mà không đòi hỏi sự trả ơn chi hết? Sau khi ăn xong, bà trả bằng tờ giấy bạc 100 đô-la. Chị hầu bàn mau mắn đi lấy tiền để thối lại tờ bạc một trăm của bà cụ nhưng bà cụ đã cố ý nhanh chân bước ra khỏi cửa mất rồi. Lúc chị hầu bàn quay trở lại thì bà cụ đã đi khuất. Chị hầu bàn thắc mắc không biết bà cụ kia có thể đi đâu. Khi dọn dẹp, chị để ý trên bàn thấy có dòng chữ viết lên chiếc khăn giấy lau miệng…
Nước mắt vòng quanh khi chị đọc dòng chữ mà bà cụ viết: ‘Cô sẽ không nợ gì tôi cả. Tôi cũng đã từng ở vào tình cảnh thiếu thốn giống như cô hiện nay. Có ai đó đã một lần giúp tôi, giống như bây giờ tôi đang giúp cô. Nếu cô thực sự nghĩ rằng muốn trả ơn lại cho tôi thì đây là điều cô nên làm: Đừng để cho chuỗi tình thương này kết thúc ở nơi cô.’ Bên dưới tấm khăn giấy lau miệng, bà cụ còn lót tặng thêm 4 tờ giấy bạc 100 đô-la nữa.
Tối hôm đó, khi đi làm về và leo lên giường nằm, chị vẫn còn nghĩ về số tiền và những gì bà cụ đã viết cho. Làm thế nào mà bà cụ đã biết chị và chồng của chị hiện đang cần số tiền ấy? 
Với sự sanh nở đứa bé vào tháng tới, điều ấy sẽ là khó khăn… Chị biết chồng chị lo lắng đến mức nào và trong lúc anh ta nằm ngủ cạnh chị, chị cho anh một cái hôn nhẹ và thì thào bên tai anh: "Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả. Em thương anh, Henry, ạ!"
Có một cổ ngữ ‘NHÂN NÀO QUẢ NẤY’. Hôm nay, tôi gửi bạn câu chuyện này và tôi yêu cầu bạn chuyển tiếp nó. Hãy để cho ngọn đèn này chiếu sáng. Chỉ việc chuyển câu chuyện này đến một người bạn. Những người bạn tốt giống như những vì sao. Bạn không luôn luôn trông thấy họ nhưng bạn biết họ luôn luôn có mặt ở đâu đó!

“The coals will burn if they are together. If you separate them, they go off”

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

TÌNH LÚA DUYÊN TRĂNG

TÌNH LÚA DUYÊN TRĂNG
Nhạc và lời: Hoài An
Tiếng hát: Huỳnh Nguyễn Công Bằng & Dương Hồng Loan

G

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2015

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

CỔ TÍCH CÓ THẬT

C TÍCH CÓ THT
Không rõ tác giả
                Họ vội vàng yêu, vội vàng trao cho nhau những nụ hôn gấp gáp... (Ảnh minh họa)
Cũng lạ, hai con người chẳng quen biết gì nhau vậy mà lại có thể kể cho nhau nghe tất cả mọi thứ, thân quen và tình cảm cứ như đôi bạn tri kỷ...
Hắn sinh ra ở vùng quê khô cằn của cái huyện nghèo nhất tỉnh Quảng Ngãi nắng cháy. Có lẽ vì thế mà nhìn hắn cũng khô cằn từ đầu tới chân, người cao mà thân hình lại ốm nhách, da ngăm đen như cột nhà cháy. Đã vậy hắn còn mang một cái tên chỉ nghe thôi là đã thấy sao mà y chang như cuộc đời hắn, như mảnh đất mà hắn sinh ra. Khan, hắn hận cái tên này lắm, hận mấy thằng cha ở phòng dân số xã lúc làm giấy khai sinh không biết vô tình (hay cố ý) thế nào lại đánh rơi mất chữ “g” làm cho hắn chết luôn với cái tên nghe chẳng muốn uống nước. Nhiều khi hắn ngước mặt lên trời thầm trách ông Trời sao mà nhiều bất công với hắn. Hắn trách vì nghèo đã đành, đằng này còn cho hắn không được bình thường, vừa cao, ốm. Đã vậy, còn không được mạnh mẽ, nam tính, mấy đứa trong xóm cứ gọi hắn là õng ẹo, đứa nào ác mồm hơn thì gọi bằng cái tên mà chỉ nghe thôi hắn đã muốn cắn lưỡi chết quách cho rồi - pê đê. Mà hắn đâu phải như vậy, chỉ tại vì hắn cao mà tay chân lại mất cân đối (dài quá khổ) nên cứ lóng nga lóng ngóng mất kiểm soát, thành ra hơi “ẻo” một chút thôi chứ hắn nghĩ hắn cũng bình thường. Nhưng đó chỉ là hắn nghĩ vậy thôi, chứ mấy đứa trong xóm chẳng đứa nào thèm chơi với hắn, mấy thằng con trai sợ chơi chung rồi lây luôn căn bệnh của hắn, còn tụi con gái thì chẳng chịu cho chơi chung vì hắn có biết chơi búp bê, banh chuyền đâu!
Bạn bè ở quê không có đã đành, đến khi lên Sài Gòn học cao đẳng, hắn cũng chẳng có lấy nổi một đứa bạn thân. Cuộc sống của hắn chỉ là sáng lên trường và thui thủi ở một góc cuối lớp, chiều về phòng trọ một mình, ăn một mình, ngủ một mình, nhiều khi muốn nhậu cũng chỉ một mình (nghĩ lại rồi thôi), cái phòng bé tí chỉ kê nổi cái giường mà từ khi hắn ở, lại rộng hẳn ra (vì có nhiêu đồ đâu!). Hắn thấy cô đơn nhưng không buồn, hắn tự an ủi những phù phiếm xa hoa ở cái thành phố này không hợp với hắn, không hợp với một thằng con nhà nghèo. Hắn sống chỉ để nuôi mộng sau này ra trường, hắn sẽ về quê đổi đời, làm một cái gì đó kiếm ra nhiều tiền, thật nhiều tiền để nhà hắn thoát nghèo, để ba mẹ hắn khỏi thức khuya dậy sớm nai lưng ra làm mướn cho người ta mà lương chỉ ba cọc ba đồng, chỉ đủ mua bó rau với con cá ăn qua bữa chiều. Rồi hắn ước... không biết đến bao giờ?
Hắn hay tha thẩn trong công viên những buổi chiều tan học, nghĩ cảnh về phòng trọ một mình là đã ngán tới tận cổ, hắn ngồi đó nhìn người ta tập thể dục, nhìn mấy đứa con nít chơi lò cò, nhìn mấy cặp tình nhân vắt chéo chân lên nhau mà hai tay chẳng chịu để yên một chỗ, nhìn dòng xe chạy nườm nượp ngoài đường như cắt cửi, từng dòng người như mờ nhòe trong mắt hắn... mọi thứ đều chỉ lướt qua như một cuốn phim quay nhanh, không hình không dáng. Bỗng nhiên hắn thấy đoạn phim dừng lại, mà không, chỉ là một chi tiết trong đoạn phim của hắn rớt ra khỏi cảnh phim. Hắn vội vàng đứng dậy chạy ra giữa lòng đường đông đúc xe cộ, nơi có cô gái đi xe SH vừa bị một người đàn ông va phải rồi đi luôn, đi được chục mét còn quay đầu lại quăng thêm một câu: “Mù hả mày?”. Hắn đứng đó, lắc đầu rồi dìu cô gái đứng lên, phụ cô dắt chiếc xe nặng hơn cả trọng lượng hai người gộp lại vào sát trong lề. Cô đi trước hắn vài bước, cố kéo cái chân cà nhắc lê từng bước nặng nhọc đến ghế đá như một cực hình. Hắn tất tả chạy đến kéo ống quần cô lên, vết chân lúc ngã xe giờ đã bắt đầu tấy đỏ và sưng lên, rồi chẳng thèm hỏi lấy một câu, hắn tất tả chạy đi mua cái khăn, mua thêm cục đá lạnh về chườm vào vết thương của cô gái. Hắn cứ giữ như thế một lúc lâu, đến khi cô gái nhỏ nhẹ nói:
- Cảm ơn bạn, mình đã bớt đau rồi, bạn có thể bỏ ra rồi đó!
Hắn bối rối tự nhiên thấy mình vô duyên lãng xẹt, nãy giờ cứ cầm chân người ta mà chưa được sự cho phép, hắn ngượng ngùng tính xin lỗi cô nhưng vừa đúng lúc ngẩng đầu lên để nói câu đó, hắn bỗng dưng im bặt, miệng và lưỡi như dính chặt vào nhau, còn trái tim thì không chịu ở trong lồng ngực mà lại nhảy lên sát tai hắn, đập từng tiếng nghe to như tiếng trống trường. Cô đẹp, đẹp thật! Nãy giờ hắn không để ý để rồi bây giờ cứ ngồi đó nhìn cô như một thằng ngốc, hắn nghĩ lại mình, rồi hắn nhìn cô, rồi hắn lại ước... (chỉ ước thôi mà). Đến khi tiếng nói của cô cất lên một lần nữa hắn mới tỉnh giấc mộng:
- Cảm ơn bạn thật sự.
Hắn như người mất hồn: Ờ, có gì đâu, chỉ thấy có người gặp nạn thì giúp đỡ thôi mà. 
Cô lại nói: Nhưng đâu phải ai cũng tận tình như bạn, mua khăn, mua đá về chườm chân cho mình. 
Hắn lại: Ờ, tại thấy nó sưng (lãng xẹt, lý do gì nghe kỳ cục). Rồi như nhớ ra điều gì hắn quay qua nói xin lỗi với cô.
- Vì điều gì?
- Vì chưa xin phép mà dám cầm chân.
Cô cười, nụ cười như tỏa nắng cả một góc công viên đang dần bị bóng tối nuốt chửng, hắn cũng cười.
- Mình tên Linh, còn bạn?
- Khan, cứ gọi mình là Khan.
- Nghe giống tên nước ngoài quá nhỉ?
Tự nhiên hắn thấy vui, lần đầu tiên trong đời có người nghĩ tên hắn không khô khan như chính cái tên của nó. Rồi những câu chuyện cũng bắt đầu từ đó, tự nhiên hắn thấy thật thú vị và dễ chịu khi nói chuyện với cô, hắn ngồi đó miên man về cuộc đời hắn, hắn kể cho cô nghe những điều mà chưa bao giờ hắn nói với ai, câu chuyện cứ thế như vô tận, hắn thấy thoải mái khi có người hiểu được hắn và chịu chia sẻ với hắn. Cô cũng kể, kể rằng cô đang buồn chuyện tình cảm, rằng cô sắp đi du học, rằng cô vừa cãi lộn với cha mẹ. Cũng lạ, hai con người chẳng quen biết gì nhau vậy mà lại có thể kể cho nhau nghe tất cả mọi thứ, thân quen và tình cảm cứ như đôi bạn tri kỷ. Trời càng về khuya nhưng đâu đó trong công viên vắng có hai tâm hồn lạc lõng vẫn đang bắt nhịp lẫn nhau. Cuối cùng, cô đứng dậy ngỏ ý xin phép đi về, hắn cũng đứng dậy, ngó đồng hồ lớ ngớ. Cô hỏi quên gì, hắn trả lời quên cả thời gian, không ngờ muộn vậy. Cô cười, nói tạm biệt rồi dắt xe đi, nửa chừng như sực nhớ ra điều gì cô quay lại.
- À, bạn cho mình số điện thoại đi, mình muốn cảm ơn.
- Thôi, mình đã nói không sao mà, ơn nghĩa gì.
- Thì bạn cứ cho đi, mai mình sẽ gọi, muốn đãi bạn một cái gì đó, không làm phiền bạn đâu mà sợ.
- Ờ...
- Đi mà!
- Uhm, mà... ờ..., thôi, 09...

Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

HƯ VÔ

HƯ VÔ
Thơ: Thu Hà
Nhạc: Dương Vân Châu Trúc Ca
Tiếng hát: Ca sĩ Ánh Nguyệt
Youtube: Hải Long