TÌNH NHƯ LÁ THU
(truyện tình...già)
Nguyễn Thị Bích Nga
(Westminter)
Tới tháng ba năm nay là bà
tròn tám mươi mốt tuổi nhưng với mái tóc nhuộm đen nhánh, với hàng lông mày được
xăm theo hình lá liễu cong cong, với cặp môi tô son đỏ – màu của sự gợi cảm,
người đối diện nghĩ rằng bà chừng bảy mươi lăm là cùng.
Vốn là nhà thời trang nổi tiếng
của thành phố Sài Gòn trước đây, bà cố gắng ăn uống điều độ và tập thể dục hàng
tuần để thân hình không phì nhiêu cũng không nhão nhẹt. Trời cũng không phụ
lòng mong đợi của bà. Càng nhìn bà, người ta càng kinh ngạc, cứ tưởng thời gian
đã quên đi, không hề nhớ tới sự hiện hữu của bà trên cuộc đời này.
Cách đây tám năm, chồng bà
mất. Mất chồng ở tuổi bảy mươi ba đúng là một bi kịch. Ban ngày bà loay hoay đi
ra đi vào một mình, ban đêm bà trằn trọc không ngủ vì nhớ tiếng ho nhè nhẹ của
ông, nhớ tiếng dép lẹp xẹp trên sàn gỗ, nhớ tiếng nước chảy vào ly thủy tinh mỗi
khi ông rót trà... Mất chồng ở tuổi bảy mươi ba, bà không khóc lóc như những phụ
nữ trẻ tuổi, bà chỉ bàng hoàng trong im lặng, đôi mắt bà ráo hoảnh nhưng đôi
môi bà cứ run run như muốn gọi tên ông.
Rồi những ngày tháng lạnh
lùng kinh khủng đó đóng chặt lại và trở thành quá khứ sau khi bà gặp ông Luân
trong một cuộc tiệc cưới cháu ngoại của người bạn. Hôm đó bà ngồi bên cạnh một
người đàn ông có mái tóc bạc được hớt cao gọn ghẽ, có giọng nói chậm rãi nhưng ấm
áp, có sự quan tâm chăm sóc đặc biệt tới bà khiến bà cảm thấy lạ lùng trước điều
đó. Ông Luân chỉ phục vụ một mình bà, thỉnh thoảng ông gắp thức ăn để vào trong
chén của bà, ông hỏi bà ngon miệng không, ông lựa những phần gỏi bắp cải không
có ớt vì sợ bà cay, thậm chí ông thận trọng lột vỏ từng con tôm xú luộc rồi đưa
bà ăn. Bà cảm kích nên hỏi tên ông, hỏi tuổi ông. Ông không giấu diếm, ông nói
ông đã bảy mươi bảy tuổi rồi.
Bà nhìn ông cười, ánh mắt
lẳng lơ:
- Bảy mươi bảy tuổi còn
yêu được không nhỉ?
Ông Luân cũng nheo nheo mắt
nhìn bà, cười đáp lại:
- Sao lại hỏi vậy? Cứ yêu
thử đi rồi biết.
Tối hôm đó bà đi lòng vòng
trong cư xá nửa tiếng đồng hồ để suy nghĩ thật chín chắn rồi quyết định gọi điện
thoại cho ông. Chuông vừa reng lên một tiếng ngắn là ông mở máy trả lời liền, cứ
như suốt cả buổi tối ông chỉ làm mỗi một việc là ngồi rình cái điện thoại, đợi
nó reng lên là bấm nút “A-lô” ngay. Ông hỏi bà đang làm gì, bà nói bà đang đi bộ
trong cư xá. Ông nói ông sẽ đến để cùng đi bộ với bà. Bà không tin lắm, nhưng
chỉ cười cười. Vậy mà ông đến thật. Ông đưa cho bà một ly giấy to tướng đựng đầy
bắp rang, bà chìa tay cầm lấy và trong một thoáng bà cứ ngỡ vẫn còn đang ở tuổi
mười tám đôi mươi Bà hít một hơi dài rồi ngước lên nhìn ông bằng đôi mắt có
hàng trăm vì sao trời đang lấp lánh trong đó.
- Em thấy bắp rang ở đây
không thơm như bắp rang ở Sài Gòn.
- Ừ, bắp rang trên con đường
Hai Bà Trưng thơm mùi bơ. Anh nhớ mỗi lần đi ngang xe bắp rang bơ là phải dừng
lại, mua một gói, rồi vừa đi vừa ăn vì không thể nhịn thèm nổi.
Bà cười khẽ. Giọng cười của
bà dù có khàn đi nhưng nghe cũng còn quyến rũ lắm.
- Có những món ăn ngày xưa
em thích mê tơi, thí dụ món ốc leng xào dừa, ngày nào em cũng phải ăn một dĩa đầy
mới đã, còn bây giờ mới nhìn thấy là ngao ngán liền. Em không hiểu tại sao nữa.
- Vì bây giờ mình trưởng
thành hơn, mình hưởng thụ cũng nhiều hơn nên cơ thể cảm thấy không cần thêm nữa.
Chỉ mới vài năm trước anh còn khoái ngồi uống bia với bạn bè, tối nào cũng phải
một chai ướp lạnh mới ăn cơm được, nhưng từ sau lần anh bị ói ra mật xanh phải
vào bệnh viện, nghe nhắc tới bia hay nhìn thấy chai bia là anh xanh mặt liền.
Không khí ban đêm lành lạnh
nên bà đi sát vào người ông, nép vai bà bên vai ông, nhưng bà vẫn cố ý đút hai
bàn tay vào trong túi áo khoác để có một lần vải ngăn cách giữa hai người. Ông
Luân nhận ra điều đó. Ông tìm ngón út của bà và giữ chặt nó một lát trong tay
ông. Xuyên qua lớp vải dày của chiếc áo khoác, bà vẫn cảm nhận được sự rung động
nhẹ nhàng của người đàn ông có độ tuổi đã chấm tới con số bảy mươi bảy. Bà im lặng,
không rụt ngón tay lại, để mặc cho trái tim đột nhiên thay đổi nhịp đập rộn
ràng như pháo nổ ngày Tết. Bà cần tình yêu như như đũa có cặp, bà cần một người
đàn ông bên cạnh bà như dép có đôi. Bà sẵn sàng thú nhận bên tai ông điều đó mà
không cảm thấy xấu hổ.
Ông Luân có tiền hưu, có
tiền con cái chu cấp, có tiền tiết kiệm trong ngân hàng nên cứ đến cuối tuần là
ông dẫn bà đi ra khỏi thành phố, tận hưởng một không gian vắng lặng chỉ có hai
người. Những nụ hôn hiếm hoi ông dành cho bà thật nồng nàn trên trán, trên má,
nơi khóe môi. Bà cũng đáp lại cuồng nhiệt, bà ôm ghì lấy đầu ông, vừa hôn vào
mép tai ông vừa vò vò mái tóc bạc được hớt cao gọn ghẽ. Ông Luân thích thú trước
tình cảm của bà, bấu bấu những ngón tay có móng hình vuông được cắt ngắn vào
vai bà. Họ ngồi trên băng ghế đá âu yếm nhau mười lăm, hai mươi phút giữa khung
cảnh thiên nhiên lãng mạn, tĩnh mịch và đồng lõa. Tình yêu mà họ dành cho nhau
chỉ có vậy thôi, có muốn hơn nữa thì cũng không được bởi vì ở tuổi bảy mươi bảy,
khả năng tình dục của ông đã hết rồi – đã chết rồi!
Hai người thuê một ngôi
nhà gỗ ở bìa rừng để họ có thể lái xe đến đó bất cứ lúc nào họ muốn. Chiều cuối
tuần, ông Luân ngồi bên bờ suối câu cá, bà ngồi bên cạnh nép vào ông, theo dõi
từng con cá vô tư lượn lờ qua qua lại lại nhưng chẳng con cá nào tỏ vẻ thích miếng
mồi trùn sống đang ngo ngoe của ông. Thỉnh thoảng bà cười tủm tỉm khi thấy ông
sốt ruột thở dài vì cá không cắn câu. Bà đặt bàn tay phải của bà lên đùi ông
như khích lệ, thấy vậy ông cũng đặt bàn tay trái của ông lên bàn tay bà và giữ
thật lâu. Đột nhiên bà nhổm người lên chỉ xuống dòng suối, khuôn mặt bà hớn hở
với giọng nói vang vang như xé toạt sự yên tĩnh của thiên nhiên:
- Kìa, cá dính câu rồi kìa
anh! Giựt lên đi! Giựt lên đi!
Ông Luân dùng cả hai tay
giựt chiếc cần lên cao, miệng nở nụ cười thật rộng khi nhìn thấy một con cá
đang vùng vẫy dữ dội nơi đầu sợi dây. Bà mở nắp máy chụp hình ra và chụp ông
vài tấm hình cùng với “chiến lợi phẩm”. Sau đó ông vụng về loay hoay gỡ con cá
tội nghiệp ra khỏi chiếc lưỡi câu và nhẹ nhàng thả nó xuống nước. Con cá sung
sướng quẫy mạnh cái đuôi, lướt sang chỗ khác sau khi bị một phen hoảng hốt.
Hai ông bà sống hạnh phúc
với nhau được ba năm thì ông Luân tỏ ý muốn đi du lịch sang Canada để thăm con
cháu. Bà vui vẻ để ông ra đi. Nhưng sau đó con cháu ông viện cớ ông đã tám mươi
tuổi rồi, sức khỏe yếu kém lại bị thấp khớp nên họ không cho ông quay trở về với
bà nữa. Khi nghe ông thông báo tin tức đó qua điện thoại, bà chưng hửng – nhưng
đành thở dài cam chịu. Một lần nữa bà chấp nhận cảnh cô đơn, nhưng lần này sống
cô đơn ở độ tuổi bảy mươi sáu, ở độ tuổi bà nhận ra mình đang già đi thật
nhanh, là điều bà không thể quen thuộc nổi. Tạo hóa đã sinh ra muôn vật sống phải
có đôi, có cặp, bà không thể sống trái với quy luật sinh tồn của Tạo hóa. Bà cần
một người đàn ông, cho dù người đàn ông đó đang lọm thọm chống gậy ở tuổi tám
mươi thì ông cũng vẫn là một người đàn ông!
Trong một buổi tiệc cưới của
đứa cháu ngoại của một người bạn khác, bà tình cờ ngồi bên cạnh ông Nguyện và một
lần nữa duyên số lại kết hợp hai ông bà với nhau. Tuổi tám mươi nhưng ông Nguyện
còn khỏe mạnh, còn lái xe được và đi đứng thẳng thớm chứ chưa đến nổi phải vịn
tường lết đi từng bước. Ông Nguyện sống một thân một mình, đám con lớn có vợ có
chồng ra riêng hết chẳng thèm ngó ngàng tới cha gì, thỉnh thoảng cuối tuần bọn
họ ghé vào thăm ông, hỏi han mấy câu: “Ba có mạnh giỏi không?”, “Ba có cần ăn uống
gì không?” rồi lên xe dông đi mất.
Thấy tội nghiệp ông, bà mở
lời đề nghị:
- Anh dọn qua ở với em
luôn đi.
Ông nhìn bà, ngỡ ngàng rồi
lắc đầu:
- Cảm ơn em, nhưng anh
không muốn làm phiền em đâu.
- Phiền gì mà phiền? Coi
như anh với em góp gạo nấu cơm chung. Anh nấu cơm thì em rửa chén. Em quét nhà
thì anh lau nhà.
Ông bóp bóp bàn tay bà, giọng
nói tràn ngập cảm xúc:
- Cảm ơn em. Để anh thu xếp
rồi anh sẽ trả lời em sau.
Nhưng rồi ông Nguyện giải
quyết theo cách khác, ban ngày ông ở nhà bà, ban đêm ông về nhà ông, họ sẽ sống
với nhau không hẳn như hai người tình mà là như hai người bạn, dù sao “tương
kính như tân” vẫn hơn “thân quá hóa lờn”. Bà lắc đầu chịu thua, đành phải làm
theo quyết định của ông. Nhưng rồi bà lại thấy ý kiến đó hay ho và thú vị. Buổi
sáng ông lái xe đến, nhẹ tay mở cửa và bước vào trong nhà cùng với một món ăn
điểm tâm cho hai người. Tính bà thích trang điểm kỹ lưỡng cho nên sau khi son
phấn lượt là xong bà mới bước ra khỏi phòng ngủ để đón ông. Bà quàng tay ôm cổ
ông và đi vào bếp pha cho ông một tách cà phê nóng, pha cho bà một tách sữa ca
cao. Nơi bàn ăn, chỗ ngồi của ông phải là chiếc ghế đối diện với bà, ông không
bao giờ muốn ngồi ở chỗ khác cho dù đó là chiếc ghế đặt bên cạnh bà.
- Tại sao kỳ cục vậy anh?
- Kỳ cục gì đâu? Tại vì
anh thích vừa ăn vừa ngắm em vừa nghe em nói. Nhan sắc của em vẫn còn mượt mà
và trẻ đẹp trong mắt anh. Giọng nói của em vẫn còn ngọt ngào và êm ái trong tai
anh.
Bà biết ông nói thật. Người
đàn ông ở lứa tuổi nào cũng có thể nói dối hoặc nói cho qua chuyện, nhưng khi
đã bước qua tuổi bảy mươi, họ chỉ thích nói thật. Bởi vì nếu hôm nay họ không
nói thật lòng, biết đâu ngày mai họ chẳng còn cơ hội để làm điều đó nữa.
Bà và ông Nguyện ngồi đối
diện nhau, vừa nhâm nhi ăn sáng vừa rủ rỉ nói chuyện. Chuyện tuyết rơi ở New
York. Chuyện hoa mộc lan nở tím trên cành. Chuyện mấy con quạ kêu ầm ĩ mỗi khi
kéo nhau bay ngang qua mái nhà. Chuyện ông Bill đi lượm chai trong bồn rác để
mang đi bán kiếm vài đồng. Họ ăn xong bữa sáng rồi mà câu chuyện vẫn chưa dứt.
Buổi trưa nếu bà làm biếng
nấu nướng thì ông đi bộ tới tiệm cơm ở bên kia đường để mua hai hộp cơm mang về.
Sau đó ông cầm bịch rác to tướng mang ra khỏi nhà, lững thững đi tới bồn rác ở
cách nhà khoảng bốn trăm thước, vừa đi vừa hít thở cho tiêu cơm.
Buổi chiều hai ông bà rủ
nhau đi lòng vòng quanh cư xá để tập thể dục. Họ bước chầm chậm trong ánh nắng
chiều vàng vọt, trong sự im lặng và tĩnh mịch của buổi hoàng hôn.
- Anh có thấy lạnh không
anh?
- Không, em. Anh mặc đủ ấm
rồi em.
- Một lát nữa mình ăn tối
với cái gì nong nóng nghen anh.
- Nếu em thích ăn mì vịt
tiềm thì anh đi mua cho.
- Mì vịt tiềm của tiệm Lục
Đỉnh Ký ăn được lắm đó anh.
- Ừ. Lát nữa anh đi mua về
cho em.
Ông Nguyện chìu chuộng bà
như thuở vẫn còn đôi mươi, còn bà thì mềm mỏng và dịu dàng như cô thiếu nữ mười
tám. Họ nói chuyện thủng thẳng với nhau, không cáu kỉnh cũng chẳng giận hờn, cứ
hết lòng “tương kính như tân” với nhau. Khi bà mệt thì ông đứng sau lưng bà,
bóp vai, bóp lưng. Khi ông mệt thì bà đỡ ông nằm xấp xuống, xoa dầu, cạo gió
cho ông. Bà nương vào ông, ông tựa vào bà, họ cần có nhau như đũa phải có cặp,
dép phải có đôi, không cần biết ngày mai ngày mốt ai sẽ là người ra đi trước,
ai là người khóc ai trước, ai sẽ là người tiễn đưa ai trước.
Sau bữa ăn, bà đứng trong
khung cửa sổ nhìn theo ông tay cầm bịch rác to tướng, đi chầm chậm tới bồn rác.
Mái tóc ông bạc trắng như cước làm trái tim bà gợn lên chút xót thương. Sống với
nhau hơn gần hai ngàn ngày (chỉ là ngày thôi, không hề có đêm) bà nhận được biết
bao sự chăm sóc tự nguyện mà ông dành cho bà. Bữa điểm tâm sáng nóng hổi. Bữa
cơm trưa nhẹ nhàng với dĩa trái cây ngọt ngọt, chua chua. Bữa ăn tối nóng sốt
dưới ngọn đèn chùm màu vàng cùng với một ly rượu chát nhỏ chia đôi. Những hình ảnh
ấm cúng giữa ông với bà như cuộn phim quay chậm cứ hiện về rõ mồn một trong trí
óc khiến có lúc bà mỉm cười một mình khi vân vê tấm rèm vải trong tay, chờ đón
ông đẩy cửa bước vào trong nhà.
Tình yêu của người già
mong manh như chiếc lá úa vàng trong mùa thu. Lúc đó những chiếc lá khô quắt queo
lại chỉ dính một chút xíu vào cành cây chực chờ một cơn gió nhẹ thoảng qua là
rơi rụng lả tả. Bà hiểu điều đó nên rất trân quý tình yêu, tình bạn của ông
Nguyện dành cho bà. Đi đâu (đi shopping, đi mua sắm) bà cũng năn nỉ ông đi
theo, để bà được nắm tay ông, để bà có thể làm bộ hỏi ý kiến ông về món đồ muốn
mua, để bà được hưởng cảm giác bà vẫn là một nhân vật quan trọng, quan trọng nhất
trong đôi mắt ông.
Tới tháng ba năm nay là bà tròn tám mươi mốt tuổi. Còn ông Nguyện thì được tám mươi lăm. Già thì già, họ vẫn cảm thấy hạnh phúc – hạnh phúc hơn một tỷ người khác – cho dù hạnh phúc đó vẫn được họ đếm từng ngày sau mỗi buổi sớm mai thức dậy…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét