JOHANN WOLFGANG VON GOETHE (1749 - 1832)
Phạm Văn Tuấn
Johann Wolfgang von
Goethe là một trong các vĩ nhân của nền Văn Chương của Thế Giới. Ông là một
nhân vật đa diện: nhà văn, nhà thơ, nhà viết kịch, nhà báo, nhà phê bình, họa
sĩ, nhà điều khiển sân khấu, chính khách, nhà giáo dục, nhà khoa học, nhà
triết học thiên nhiên (natural philosopher)...
Sự đa dạng và khối
lượng của các tác phẩm của Goethe thì rất lớn lao gồm có thơ anh hùng ca
và thơ trữ tình, các vở kịch viết bằng văn xuôi và bằng lời thơ, các hồi
tưởng, một cuốn tự thuật, các bài phê bình văn chương và thẩm mỹ, các khám
phá về thực vật, cơ thể học và màu sắc và 4 cuốn tiểu thuyết. Riêng phần ông
viết về khoa học đã chiếm hết 14 quyển sách. Goethe đã diễn tả thơ phú
theo nhiều đề tài và thể văn (styles)... Về các truyện hư cấu,
ông đã từng viết ra các truyện thần tiên tới các truyện liên
quan tới ngành phân tâm học (psychoanalysis), xuất bản nhiều cuốn
tiểu thuyết loại ngắn (novellas), ông cũng viết ra nhiều vở kịch với đề tài từ
lịch sử, chính trị tới tâm lý, và Faust là một tuyệt tác phẩm của nền
Văn Chương Hiện Đại (modern literature). Ngoài các bài viết về văn
chương và khoa học, Goethe còn để lại hơn 10.000 bức thư và gần 3.000 bức
vẽ do ông thực hiện.
Ảnh hưởng của các sáng
tác của Goethe đã lan rộng khắp châu Âu rồi trong thế kỷ kế tiếp, các tác
phẩm của ông đã là các nguồn cảm hứng về âm nhạc, kịch nghệ, thơ văn và cả
triết học.
1/ Cuộc Đời Của Johann Wolfgang Von Goethe.
Johann Wolfgang von
Goethe xuất thân từ giai cấp trung lưu Bergertum. Cha của Goethe là ông
Johann Kaspar Goethe có gác gác thuộc về miến bắc của nước Đức. Khi là một luật
sư hồi hưu, ông Johann Kaspar đã hưởng thụ một cuộc sống nhàn nhã với văn
học, đã đi du lịch qua nước Ý và thiết lập được một thư viện đầy đủ trong
một tòa nhà sang trọng.
Mẹ của Goethe là bà
Katharine Elizabeth Textor, là con gái của vị Thị Trưởng
(Burgermeister) của thành phố Frankfurt nên nhờ mẹ, Goethe có được
các liên hệ quý báu với giới quý tộc của thành phố.
Rồi chính Goethe lại
là con người biết kết hợp cả hai khuynh hướng: trí thức và đạo đức của
miền Bắc với tình cảm và tính nghệ sĩ của miền Nam nước Đức.
Ông bà Johann Kaspar
Goethe có 8 người con, chỉ có Goethe là con trưởng và người em gái tên là
Cornelia Friederike Christiana sống thọ tới sau này. Goethe sinh ngày 28
tháng 8 năm 1749 tại Frankfurt am Main. Thời đó, nơi này thuộc về Đế Quốc
Thần Thánh La Mã (the Holy Roman Empire). Khi còn nhỏ, Goethe được cha và
các thầy giáo dạy cho các môn học phổ thông của thời đại đó, đặc biệt là
các ngôn ngữ: La Tinh, Hy Lạp, Pháp, Ý, Anh, Cổ Do Thái (Hebrew). Goethe
cũng được học hỏi về khiêu vũ và đánh kiếm (fencing) nhưng Goethe ưa thích môn
vẽ và sớm đam mê môn văn học với các tác giả đầu tiên là Homer và
Friedrich Gottlieb Klopstock. Goethe cũng đã có các cơ hội đi coi kịch nghệ và
bộ môn múa rối (puppet).
Trong cuốn hồi ký tự
thuật Dichtung und Wahrheit (Poetry and Truth= Thơ Phú và Sự
Thật), Goethe đã mô tả thời niên thiếu của mình rất hạnh phúc, sự
liên hệ với người em gái Cornelia, sự vướng mắc tình cảm với cô gái của
quán rượu (barmaid) tên là Gretchen, sự việc quân đội Pháp chiếm đóng trong
cuộc chiến tranh 7 năm (the Seven Years' War), lễ đăng quang của
Vua Joseph II tại Frankfurt...
Vào tháng 10 năm 1765,
ông Johann Kaspar đã gửi cậu con trai tới Đại Học Leipzig từ năm 1765
tới năm 1768 dù cho Goethe thực tâm ưa thích đọc các tác phẩm văn chương đang
thịnh hành tại Đại Học Gottingen, đây cũng là nơi mà ảnh hưởng văn học
tiếng Anh lan rộng. Leipzig, nơi mà Goethe gọi là "thành phố Paris
nhỏ" (little Paris) trong tác phẩm Faust, là một thế giới lịch
sự và thời trang. Cũng tại nơi này thấy có ảnh hưởng của nền kịch nghệ Pháp
Quốc cùng với các tác phẩm hay nhất của châu Âu được trình diễn trên sân
khấu.
Christian Furchtegott Gellert là nhà thơ và tác giả của các truyện ngụ ngôn, đang ở vào thời hoàng kim, đã trình bày các thơ văn của Edward Young, Laurence Sterne và Samuel Richardson. Goethe đã học hỏi được rất nhiều từ các bài diễn thuyết của Gellert. Goethe còn yêu thích nghệ thuật Cổ Hy Lạp do ảnh hưởng của A.F. Oeser, Johann Gottfried Herder... trong khi đó nhạc sĩ kiêm nhà soạn nhạc J. A. Hiller đã trình diễn các tác phẩm âm nhạc rực rỡ bằng các buổi hòa nhạc Gewandhaus.
Anna
Katharina |
Tại Leipzig, Goethe đam mê cô Anna
Katharina Schonkopf nên đã viết ra nhiều bài thơ ca ngợi người đẹp theo thể
loại rocco. Vào năm 1770, Goethe đã ẩn danh cho xuất bản một tuyển tập thơ
đầu tiên có tên là Annette và đặc biệt quan tâm tới hai nhà thơ Gotthold
Ephraim Lessing và Christoph Martin Wieland
Goethe cũng viết văn
rất nhiều nhưng đã vứt bỏ đi hết, chỉ trừ kịch bản Die Mitschuldigen. Tại
Leipzig, Goethe đã ưa thích nhà hàng Auberbachs Keller khiến cho nơi
này còn được ghi lại trong vở kịch Faust,
Phần Một. Công việc
học hành của Goethe không tiến bộ nên ông phải quay lại Frankfurt vào tháng 8
năm 1768. Tại Frankfurt, Goethe bị bệnh nặng rồi bệnh tái phát nhiều lần nên thời
gian điều trị đã kéo dài tới 1 năm rưỡi, trong khi đó sự liên hệ của Goethe với
người cha của ông trở nên xấu đi. Trong thời gian dưỡng bệnh, Goethe đã
được mẹ và em gái chăm sóc.
Vào tháng 4 năm 1770,
Goethe rời Frankfurt để theo học tại Strasbourg. Tại miền Alsace này,
Goethe đã vui sống, đã mô tả một cách âu yếm miền đất ấm áp, rộng lớn của bờ
sông Rhine. Chính tại Strasbourg, Goethe đã gặp ông Johann Gottfried Herder.
Hai người trở nên đôi bạn thân thiết rồi nhờ vậy trí thức của Goethe đã
phát triển. Herder đã ưa thích văn chương của Shakespeare, Ossian và loại
thơ dân gian (Volkspoesie = folk poetry).
Trong một chuyến du
lịch tới làng Sessenheim vào tháng 10 năm 1770, Goethe đã say mê cô
Friedericke Brion nhưng tới tháng 8 năm 1771 thì chấm dứt mối tình lãng
mạn này. Nhiều bài thơ của Goethe đã được sáng tác vào giai đoạn này, chẳng hạn
như các bài thơ Willkomen und Abschied, Sesenheimer Lieder và
Heidenroslein.
Vào cuối tháng 8 năm 1771, Goethe đậu xong văn bằng Lizenziat tại Frankfurt và bắt đầu làm luật sư nhưng chỉ sau vài tháng, ông đã từ bỏ nghề nghiệp này. Vào thời gian này, Goethe làm quen với Johann Georg Schlosser, người mà sau này trở nên em rể và Johann Heinrich Merck, đồng thời Goethe cũng theo đuổi con đường văn chương mà cha là ông Johann Kaspar không cản trở lại còn giúp đỡ con trai nữa. Goethe bắt đầu viết ra vở kịch nhiều màu sắc có tên là Goetz von Berlichingen, tác phẩm này đã đi thẳng vô tâm hồn của các độc giả thời đó.
Vào tháng 5 năm 1772,
Goethe lại tham gia công việc luật sư tại Wetzlar rồi qua năm 1774, ông đã viết
ra tác phẩm nhờ đó danh tiếng của ông đã vang lừng trên thế giới, đó là cuốn
truyện "Các Nỗi Buồn của Chàng Trẻ Werther" (The Sorrows of Young
Werther). Cốt truyện của tác phẩm này là do Goethe đã rút ra các kinh nghiệm
trong thời gian sinh sống tại Wetzlar với Charlotte Buff và người hôn phu của
cô ta, với Johann Christian Kestner (1741-1800) cũng như do sự tự vẫn của một
người bạn của tác giả là Karl Wilhelm Jerusalem (1747-1772). Mặc dù cuốn truyện
Werther thành công rực rỡ nhưng Goethe đã không nhận được nhiều lợi tức bởi vì
vào thời gian đó, đã không có các luật bản quyền (copyright laws).
Vào năm 1775, do danh
tiếng của tác phẩm "Các Nỗi Buồn của Chàng Trẻ Werther", Goethe được
mời tới triều đình của Công Tước Carl August (Duke of Carl August) của miền
Saxe Weimar Eisenach, lúc này vị Công Tước ở tuổi 18 còn Goethe đã 26 tuổi. Goethe
đã sinh sống tại Weimar cho tới cuối đời và nhận lãnh nhiều chức vụ và là cố
vấn chính và là người bạn của Công Tước Carl August.
Năm 1776, Goethe quen
thân với bà Charlotte von Stein, mối tình thân hữu này đã kéo dài tới 10 năm,
cho tới khi Goethe bất ngờ bỏ đi, qua nước Ý Đại Lợi. Goethe được phong quý tộc
vào năm 1782 và vì vậy tên của ông mang chữ "von".
Từ năm 1786 tới năm 1788 là thời gian Goethe đã thực hiện cuộc hành trình trên xứ sở Ý Đại Lợi, đã phát triển về thẩm mỹ học và triết học. Cuộc viếng thăm nước Ý trước kia của ông Johann Kaspar đã là một động lực khiến cho Goethe thực hiện cuộc du lịch này. Ngoài ra, tác phẩm của ông Johann Joachim Winckelman đã khiến cho Goethe quan tâm tới nghệ thuật cổ xưa của hai xứ Hy Lạp và La Mã. Trong cuộc hành trình này, Goethe đã làm quen với các nghệ sĩ Angelica Kauffman và Johann Heinrich Wilhelm Tischbein cũng như với các người danh giá như Lady Hamilton và Alessandro Cagliostro. Cũng trong dịp đi thăm hòn đảo Sicily, Goethe đã nhận ra rằng kiến trúc gốc của Hy Lạp khác với kiến trúc của La Mã.
Trận chiến Valmy |
Cuối năm 1792, Goethe đã lập công với Công Tước
August trong trận chiến Valmy chống lại quân đội cách mạng Pháp khi đoàn quân
này xâm lăng nước Đức. Goethe cũng là nhà quan sát quân sự giúp Công Tước Carl
August trong cuộc vây hãm thành MainZ. Tất cả các công lao này đã được Goethe
ghi lại trong tác phẩm Complete Works (Các Công Tác Hoàn Thành).
Christiane Vulpius |
Trước kia vào năm
1788, Goethe đã quen sơ nhà thơ Friedrich Schiller nhưng từ năm 1794, hai người
trở nên đôi bạn thân và tình cảm này kéo dài cho tới khi Schiller qua đời vào
năm 1805.
Vào năm 1806, khi
Goethe đang sinh sống với người tình là bà Christiane Vulpius thì vào ngày 13
tháng 10 năm đó, đạo quân của Tướng Napoleon đã tràn vào thành phố Weimar. Nhóm
quân lính Pháp thiếu kỷ luật này đã chiếm đóng căn nhà của Goethe, họ đã lấy rượu
uống, làm huyên náo và gọi tên chủ nhà. Tới đêm tối, bọn lính này còn xông vào
phòng của Goethe với súng ống có gắn lưỡi lê. Chính vào lúc này, bà Christiane
đã điều khiển công việc chống cự toán quân Pháp vô kỷ luật bằng cách ngăn chặn
cửa bếp và cửa tầng hầm, không cho bọn chúng cướp phá trong nhà. Ngày hôm sau,
Goethe chính thức làm lễ cưới một cách đơn giản tại một ngôi nhà thờ nhỏ với bà
Christiane sau 18 năm chung sống, họ đã có chung nhiều người con. Bà Christiane
von Goethe qua đời vào năm 1816.
Từ năm 1793, Goethe
dành hết thời giờ cho văn chương nhưng vẫn có các mối tình khác. Năm 1820,
Goethe liên hệ tình cảm với bà Kaspar Maria von Sternberg, rồi tới năm 1823,
lại say đắm bà Ulrike von Levetzow, muốn lập gia đình với bà này nhưng bị bà mẹ
ngăn cản. Ngày 5 tháng 9 năm 1823 là lần gặp gỡ cuối cùng với bà Ulrike, cuộc
tương phùng này đã gây cảm hứng cho Goethe để viết ra tập thơ bi ai danh tiếng
Marienbad Elegy, tác phẩm mà ông cho là một trong các công trình xuất sắc. Cũng
vào thời gian này, Goethe còn có cảm tình sâu đậm với nữ nhạc sĩ dương cầm
người Ba Lan tên là Maria Agata Szymanovsky.
Vào ngày 22 tháng 3
năm 1832, Johann Wolfgang von Goethe qua đời tại Weimar vì bị liệt tim (heart
failure), ông được chôn cất trong Nghĩa Trang Lịch Sử (Historical Cemetery) của
thành phố Weimar.
2/ Các Công Trình Của
Johann Wolfgang Von Goethe.
Vào thời kỳ trước khi
di chuyển tới Weimar, các tác phẩm quan trọng nhất của Goethe là bi kịch Goetz
von Berlichingen (1773), đây là sáng tác đầu tiên đã mang lại danh tiếng cho
ông, rồi tới cuốn tiểu thuyết "Các Nỗi Buồn của Chàng Trẻ Werther"
(The Sorrows of Young Werther - 1774), tác phẩm này đã được phổ biến rộng rãi
trong phong trào "Bão Tố và Xung Kích" (the Sturm und Drang
movement).
Vào thế kỷ 18, viết
thư là hình thức liên lạc quan trọng nhất của nhiều người tại châu Âu. Vì vậy
Goethe đã sáng tác vào năm 1774 cuốn tiểu thuyết ngắn thuộc dạng thư từ (a
short epistolary novel) có tên là "Các Nỗi Buồn của Chàng Trẻ
Werther" (Die Leiden des jungen Werthers = The Sorrows of Young Werther),
cuốn tiểu thuyết này kể lại một cuộc tình không hạnh phúc mà kết quả là vụ tự
sát. Nhân vật chính trong cuốn truyện, giống như Romeo, đã tự tử và đám tang
không có vị linh mục nào tham dự, đây là điều đáng gây tranh luận bởi vì việc
tự vẫn này đã đi trái với các giáo điều của đạo Thiên Chúa.
Sang thời kỳ thứ hai, trong
khi cư ngụ tại Rome và trước khi gặp Schiller, Goethe bắt đầu viết các kịch
Iphigenia in Tauris (1787), Egmont (1789), Torquato Tasso (1790) và Reineke
Fuchs. Khi đã là bạn với Schiller rồi, Goethe tiếp tục viết truyện Wilhelm
Meister, viết thơ văn đồng quê Herman and Dorothea và các khúc bi ai Roman
Elegies.
Iphigenia in Tauris là
phần thuật lại mới của truyện thần thoại Hy Lạp, căn cứ vào một vở kịch của
Euripides. Vở kịch này diễn tả niềm tin của Goethe rằng mọi người sinh ra đều
tốt lành và tội lỗi cùng sự thất bại của con người có thể chuộc lại bằng các
hành động cao thượng.
Egmont là vở kịch xẩy
ra khi có sự tranh chấp giữa hai nước Tây Ban Nha và Hòa Lan vào các năm 1500.
Đây là câu chuyện bi thương của một nhà quý tộc trẻ tuổi, tự tin và yêu tự do,
chàng ta là nạn nhân của các âm mưu chính trị do các kẻ thù độc ác.
Sau khi trở về Weimar,
Goethe hoàn thành bi kịch Torquato Tasso, nói về một chàng thi sĩ đã không hành
xử tốt đẹp với các người chung quanh bởi vì chàng ta thiếu đi đức tính kỷ luật
tự giác.
Cuốn tiểu thuyết
Wilhelm Meister's Apprenticeship (1795-96) kể lại một chàng thanh niên yêu
thích nghệ thuật đã đạt được sự trưởng thành, sự tự hiểu biết mình và biết
trách nhiệm xã hội. Đây là loại tiểu thuyết nói về sự phát triển giáo dục của
một cá nhân.
Năm sau, 1797, Goethe
đã nhấn mạnh về các giá trị của giai cấp trung lưu trong tập thơ anh hùng ca và
đồng quê có tên là Hermann and Dorothea.
Vào thời kỳ cuối cùng,
từ giữa năm 1805 khi Schiller qua đời, tới năm tác giả viên tịch, Goethe đã
xuất bản tác phẩm Faust, cuốn truyện Elective Affinities. Đây là một trong các
công trình văn xuôi hay nhất. Cuốn tiểu thuyết này là một khảo sát về sự liên
hệ bi thương giữa một cặp vợ chồng với hai người bạn của họ.
Từ năm 1811 tới năm 1814,
đã thấy xuất hiện 3 phần của cuốn sách bán tự thuật Aus meinen Leben: Dichting
und Wahrheit (From my Life: Poetry and Truth = Từ Cuộc Đời của Tôi: Thơ Phú và
Sự Thật), phần thứ 4 được xuất bản vào năm 1833 sau khi tác giả qua đời. Tiếp
theo là cuốn sách "Hành Trình qua Nước Ý" (the Italian Journey), các
khảo sát khoa học và một loạt các sách nói về nghệ thuật của nước Đức (German
Art). Các tác phẩm của Goethe đã ngay lập tức ảnh hưởng tới các giới văn học và
nghệ thuật.
Bi kịch anh hùng ca
Faust (epic drama) của Goethe chỉ được xuất bản đầy đủ sau khi tác giả đã qua
đời. Phần đầu được phổ biến vào năm 1808, đã tạo nên sự náo động. Ấn bản nhạc
kịch đầu tiên với chủ đề Faust do nhạc sĩ Spohr viết ra vào năm 1814 rồi về sau,
tác phẩm Faust đã là nguồn gây cảm hứng cho các nhạc sĩ khác như Gounod, Boito,
Busoni cũng như nhờ đó, Liszt, Wagner và Mahler đã viết ra các bản nhạc giao
hưởng (symphonies).
Bi kịch Faust gồm hai
phần, xuất bản cách nhau hơn hai thập niên, đã trở nên một thứ huyền thoại
trong thế kỷ 19. Bán linh hồn cho Quỷ (selling one's soul to the devil) để có
sức mạnh trong thế gian vật chất, đã trở thành một đề tài trong văn
chương.
Các bài thơ của Goethe
đã trở thành một mẫu mực cho bộ môn Thơ Phú của nước Đức, được gọi là
"khuynh hướng hướng nội" (introversion = Innerlichkeit) mà đại biểu
là nhà thơ Đức Heinrich Heine (1797-1856). Các lời thơ của Goethe đã gợi hứng
cho một số sáng tác âm nhạc trong số này có Mozart, Beethoven, Schubert,
Berlioz và Wolf. Có lẽ một bài thơ đơn độc gây ảnh hưởng nhất là bài thơ
"Bài Hát của Mignon" (Mignon's Song), mở đầu bằng một trong các câu
thơ danh tiếng nhất của bộ môn Thơ Phú Đức, và đây là câu ám chỉ xứ Ý Đại Lợi:
"Em có biết miền đất mà các trái chanh nở hoa không?" (Do you know
the land where the lemons bloom? = Kennst du das Land, wo die Zitronen bluhn?).
Ngoài các công trình
về Văn Thơ, Goethe cũng đã đóng góp đáng kể vào phạm vi Khoa Học. Về Sinh Học,
ông đã đề cập tới lý thuyết của sự biến dạng của cây cối (plant metamorphosis).
Năm 1784, Goethe đã khám phá về xương hàm của loài người (the inter-maxillary
bone in humans) giống như các tìm thấy của Broussonet (1779) và Vícq d'Azyr
(1780). Trong các công trình nghiên cứu về Khoa Học, Goethe coi thứ đóng góp
quan trọng nhất của ông là tác phẩm "Lý Thuyết về Màu Sắc" (The
Theory of Colors) rồi về sau, cuốn sách này đã ảnh hưởng tới nhà triết học
Ludwig Wittingen khi ông này viết ra cuốn sách "Các Ghi Chú về Màu
Sắc" (Remarks on Colours).
Goethe còn tìm kiếm và nghiên cứu về các truyền thống dân gian, ông đã tạo nên các tiêu chuẩn về tổ chức Lễ Giáng Sinh và đã biện hộ rằng bản chất hữu cơ (organic nature) của đất đai đã tạo nên dân tộc và các tập quán, và rằng luật pháp không nên được tạo ra bởi lý thuyết thuần lý (pure rationalism), bởi vì địa dư và lịch sử đã tạo thành các thói quen và các mẫu mực của xã hội, điều này tương phản lớn với quan điểm "khai sáng" (Enlightenment view), theo đó lý trí (reason) đủ để tạo nên một xã hội khéo tổ chức và các luật lệ tốt đẹp.
3/ Cuốn Tiểu Thuyết “Các Nỗi Buồn Của Chàng Trẻ Werther".
A/ Nội dung của cuốn tiểu thuyết.
Phần lớn cuốn tiểu
thuyết “Các Nỗi Buồn của Chàng Trẻ Werther” (the Sorrows of Young Werther) được
trình bày theo thể một tập hợp các bức thư do Werther viết ra, gửi cho người
bạn tên là Wilhelm. Werther là một nghệ sĩ trẻ, có tính tình nhạy cảm và đam mê,
sinh sống trong ngôi làng giả tưởng tên là Wahlheim (được tác giả căn cứ vào
ngôi làng Garbenheim, gần Wetzlar), tại nơi đây các người dân làng với lối sống
đơn giản đã làm cho Werther say mê.
Cũng tại ngôi làng
này, Werther đã gặp Charlotte, một thiếu nữ trẻ đẹp, đang chăm sóc các người em
ruột sau khi bà mẹ qua đời. Werther say mê Charlotte dù cho anh ta biết rằng cô
này đã hứa hôn với ông Albert hơn nàng 11 tuổi. Mặc dù tình ái éo le, Werther
vẫn nuôi dưỡng tình cảm với cả hai người là Charlotte và Albert. Nỗi nhớ nhung
càng làm cho Werther đau khổ khi chàng phải rời Wahlheim để đi Weimar, tại nơi
này Werther làm quen với Bà von B. Werther gặp bối rối khi lại thăm một người
bạn trong hội quán của các người quý tộc nhưng rồi chàng bị mời ra khỏi cửa vì
không phải là một nhà quý tộc.
Werther trở lai
Wahlheim, tại nơi đây chàng bị đau khổ nhiều hơn khi được biết tin Charlotte và
Albert đã kết hôn với nhau. Werther đau khổ vì Charlotte không thể đáp lại tình
yêu, còn nàng thì vừa thương hại người bạn, vừa tôn trọng người chồng, nên đã
yêu cầu Werther không nên đến thăm nàng thường xuyên. Rồi Werther đến thăm
Charlotte một lần cuối, cả hai đành phải chế ngự các cảm xúc sau khi chàng đọc
cho nàng nghe một bài thơ của Ossian.
Trước đó, Werther đã có cảm nghĩ rằng một người trong tình yêu tay ba này – Charlotte, Albert và Werther - sẽ phải chết đi để giải quyết vấn đề. Nghĩ rằng không thể làm hại người khác, Werther không còn cách nào hơn là tự sát. Chàng viết thư cho Albert, xin hai khẩu súng lục lấy cớ rằng sẽ đi xa nên cần thứ vữ khí đó. Charlotte nhận được lời yêu cầu với nhiều xúc động, đã gửi súng cho Werther. Sau đó Werther đã dùng súng bắn vào đầu mình. Werther được chôn dưới gốc cây bồ đà (linden tree) theo lời yêu cầu mà chàng thường nhắc tới trong các bức thư. Buổi lễ an táng của Werther đã không có mặt một vị linh mục nào, không có Albert và Charlotte. Phần cuối của cuốn truyện đã gợi ý rằng Charlotte có thể chết đi vì trái tim tan vỡ.
B/ Hoàn Cảnh Sáng Tác Và Ảnh Hưởng Của Cuốn Tiểu Thuyết.
“Các Nỗi Buồn của Chàng Trẻ Werther”
là một cuốn tiểu thuyết tự thuật, theo thể thư từ (epistolary) của Johann
Wolfgang von Goethe, xuất bản lần đầu tiên vào năm 1774. Ấn bản duyệt lại xuất
hiện vào năm 1787. Đây là cuốn tiểu thuyết quan trọng của giai đoạn “Bão Tố và
Xung Kích” (the Sturm und Drang period) của nền Văn Chương Đức Quốc và cuốn
tiểu thuyết này đã ảnh hưởng tới phong trào Lãng Mạn (the Romantic movement)
trong Văn Chương.
Goethe vào tuổi 24, đã hoàn thành
tác phẩm này sau 6 tuần lễ tích cực viết văn từ tháng 1 tới tháng 3 năm 1774.
Ngay sau khi phổ biến, cuốn tiểu thuyết này đã khiến cho Goethe ở trong số các
nhà văn danh tiếng quốc tế và đây cũng là tác phẩm được nhiều độc giả vào thời
đại đó biết tới nhiều nhất.
Đầu tiên Goethe phổ biến tác phẩm
một cách ẩn danh rồi về sau đã hối tiếc vì tình yêu của chính mình lúc còn trẻ
tuổi với nàng Charlotte Buff. Goethe cũng đã biết rằng cuốn tiểu thuyết này có
thể ảnh hưởng tới các người trẻ yêu nhau một cách tuyệt vọng.
Cuốn tiểu thuyết “Các Nỗi Buồn của
Chàng Trẻ Werther" đã khiến cho Goethe từ một tác giả vô danh sớm trở nên
một văn sĩ danh tiếng. Tướng Napoleon Bonaparte đã coi cuốn truyện này là một
trong các tác phẩm văn chương lớn của châu Âu nên đã mang cuốn truyện này theo
trong chuyến đi chinh phục xứ Ai Cập.
Cuốn tiểu thuyết này đã gây ra “cơn
sốt Werther” (the Werther Fever) theo đó, các người trẻ của châu Âu đã ăn mặc
thứ y phục của Werther được mô tả trong cuốn truyện, rồi hình ảnh nhân vật
Werther được vẽ trên các đồ gốm Meissen và ngay cả nước hoa (perfume) cũng mang
tên hiệu Werther.
Mặt xấu của cuốn tiểu thuyết “Các
Nỗi Buồn của Chàng Trẻ Werther” là đã khiến cho nhiều thanh niên bắt chước lối
tự sát, vì vậy cả cuốn tiểu thuyết lẫn y phục kiểu Werther đã bị cấm đoán tại
Leipzig vào năm 1775 rồi về sau tại hai nước Đan Mạch và Ý.
Vào năm 1892, cuốn tiểu thuyết kể
trên của Goethe đã là căn bản cho vở nhạc kịch Werther của nhạc sĩ Jules
Massenet rồi tới năm 1939, nhà văn Thomas Mann đã viết ra cuốn tiểu thuyết
Lotte in Weimar, kể lại sư đoàn tụ giả tưởng giữa Goethe với người tình đam mê
là Charlotte Buff.
4/ Tác Phẩm "Faust".
Con quỷ Mephistopheles, được gọi tắt
là Mephisto, đi lên trên Trời để thăm Thượng Đế, chung quanh Vị này là các
thiên thần chính Raphal, Michael và Gabriel. Các thiên thần này vui mừng vì sự
toàn năng của Thượng Đế nhưng con quỷ Mephisto biện luận rằng mặc dù có sụ toàn
năng nhưng loài người vẫn còn không được hạnh phúc. Theo Mephisto, loài người
không được hạnh phúc bởi vì lý trí (reason), có nghĩa là sự thông minh, đã làm
cho con người thấy rằng họ chỉ hơn con vật một chút. Khi Mephisto xác nhận rằng
loài người thường thất vọng bởi vì họ không hiểu rõ các bí mật của vũ trụ, thì
Thượng Đế đã dẫn chứng là Tiến Sĩ Henrich Faust, một kiểu mẫu của con người, sẽ
giúp cho con quỷ hiểu rõ được sự thật. Vì thấy rằng đây là một cơ hội để hủy
diệt một con người, con quỷ đánh cá rằng nó sẽ quyến rũ Faust ra khỏi con đường
chính đạo và như vậy sẽ đưa Faust xuống địa ngục với nó. Thượng Đế chấp nhận
công việc đánh cá này và tiên đoán rằng Faust sẽ chống lại được sự cám dỗ của
con quỷ.
Cảnh 1-4. Đây là thế kỷ 16 và Faust
là một người 50 tuổi, tiến sĩ về triết học, y khoa, luật pháp, thần học, đang
ngồi một mình trong phòng nghiên cứu về ban đêm, ông ta thất vọng bởi vì mình
không có khả năng hiểu rõ vũ trụ. Trong khi buồn nản vì không tìm ra được các
câu trả lời cho đời sống, Faust đã nhờ tới quỷ thuật. Các suy tư của Faust bị
gián đoạn vì một người phụ tá tên là Wagner đi tới, anh này cho rằng nếu ông
Faust nhớ hết được một bộ từ điển bách khoa, ông ta sẽ trở nên một con người
khôn ngoan. Tuy nhiên, Faust lại cho rằng kiến thức (knowledge) sẽ trở nên vô
dụng khi nó không giúp ích cho mọi người hiểu rõ ý nghĩa của cuộc đời. Khi
Wagner khi khỏi, Faust nghĩ tới việc tự sát để chấm dứt cảnh tuyệt vọng nhưng
đã từ bỏ ý tưởng này bởi vì vào sáng sớm, tiếng chuông Nhà Thờ đã nhắc nhở ông
ta rằng hôm nay là ngày Lễ Phục Sinh (Easter).
Vào buổi chiều, Faust và Wagner cùng
đi dạo bên ngoài thành phố, ngắm nhìn mọi người vui hưởng ngày Chủ Nhật Lễ Phục
Sinh, Faust nói với Wagner rằng ông ta sẵn sàng trao đổi các thú vui vật chất
để lấy các quyền lực thần bí. Một con chó xù theo hai người về nhà rồi khi vào
phòng đọc sách của Faust thì con chó xù hiện ra thành con quỷ Mephisto. Con quỷ
vui mừng khi thấy Faust muốn dùng quỷ thuật để tìm ra các câu trả lời và đây là
loại thần bí mà điều tốt không thể tồn tại nếu không có điều xấu.
Ngày hôm sau, Mephisto đề nghị Faust
sẽ được hưởng thụ tài sản và khoái lạc không giới hạn nhưng Faust đã từ chối
bởi vì các thú vui trần thế đã không làm cho ông ta thỏa mãn. Một lần khác, con
quỷ đề nghị Faust chối bỏ mọi đức tính Thiên Chúa giáo cổ truyền rồi cả hai
cùng đồng ý về một thứ hợp đồng bất thường: Mephisto sẽ là một tên đầy tớ của
Faust trên trái đất nhưng nếu Faust có được thú vui mà ông ta muốn thời gian
ngừng lại, Faust sẽ chết và trở nên tên đầy tớ của Mephisto dưới địa ngục.
Faust đã tự tin rằng lúc đó sẽ không bao giờ xẩy ra nên ông ta đã ký khế ước
bằng máu.
Cảnh 5-6. Faust và Mephisto bay tới
nhà hàng Auerbach's Cellar, một quán rượu tại Leipzig, nơi này Faust có thể
quan sát bốn người đang vui hưởng cuộc đời thảnh thơi. Sau đó cả hai tới thăm
căn bếp của một mụ phù thủy, một hang xấu xí ở đó có các con khỉ đang canh
chừng môt vạc nấu thuốc. Qua một tấm gương, Faust nhìn thấy hình ảnh của một
phụ nữ trẻ đẹp nên sinh ra đam mê cô này. Sau khi uống vô một liều thuốc do mụ
phù thủy pha chế, Faust trở thành trẻ ra nhiều tuổi và Mephisto hứa hẹn sẽ dẫn
Faust đến gặp người phụ nữ trong gương.
Cảnh 7-14. Trong khi đang đi trên
đường phố, Faust trông thấy người con gái mà mình đã nhìn thấy trong gương. Tên
của cô ta là Margaret, nhưng cô ta cũng được biết bằng tên Gretchen. Khi
Gretchen từ chối lời đề nghị của Faust, chàng liền nhờ Mephisto tặng cho
Gretchen một món nữ trang. Chiều hôm đó, khi Faust và Mephisto thăm Gretchen
trong khu vườn của một người hàng xóm tên là Martha Schwertlein thì Gretchen thú
nhận rằng cô đã yêu Faust sâu đậm. Faust bèn quyết định theo đuổi Gretchen bất
kể giá nào.
Cảnh 15-20. Trong phòng một mình,
Gretchen hát bài "Quay Tơ" (Spinning Wheel) qua đó cô đã bộc lộ rằng
tình trạng bình an trong tâm hồn của cô đã biến đi và cô mong đợi sự âu yếm của
Faust. Khi gặp lại Faust trong vườn của Martha, Gretchen đã hỏi Faust về niềm
tin tôn giáo của chàng thì Faust trả lời rằng chàng không thể nói chắc chắn
rằng mình tin tưởng gì. Gretchen e sợ rằng Faust đã không còn tin tưởng ở Chúa
Kitô và người bạn của Faust chỉ là một kẻ ác.
Faust tặng cho mẹ của Gretchen một
liều thuốc ngủ để cả hai có thể trải qua đêm mà không bị bà cụ làm phiền. Sáng
hôm sau, Faust bỏ Gretchen ra đi một cách tàn nhẫn, để cùng với Mephisto theo
đuổi các cuộc phiêu lưu khác, rồi nhiều tháng sau, Gretchen thấy rằng mình mang
thai. Anh của Gretchen là Valentine đã tấn công Faust và Mephisto nhưng đã bị
giết. Trước khi chết, Valentine đã nguyền rủa người em gái là một con đĩ và
tiên đoán tương lai xấu hổ của cô nàng này. Bà mẹ của Gretchen cũng chết vì
liều thuốc ngủ nên Gretchen đã chịu trách nhiệm về cả hai cái chết, cô ta đã đi
lễ nhà thờ để ăn năn rồi bất tỉnh khi tử thần (Evil Spirit) hành hạ cô vì tội
lỗi.
Cảnh 21-25. Đây là ngày 30 tháng 4,
một năm về sau, buổi tối hôm trước ngày 01 tháng 5, còn được gọi là Đêm
Walpurgis (Walpurgis Night). Đây cũng là lúc mà các mụ phù thủy và các ác quỷ
tụ họp tại Núi Brochen (Núi Harz ở trung tâm nước Đức), để kỷ niệm Lễ Sabbath
hàng năm của các phù thủy. Mephisto dẫn Faust đi qua đám các con vật kỳ quái
đang hoan lạc và Faust thưởng thức cảnh hưởng thụ cho tới khi chàng ta nhìn
thấy một con ma khiến chàng nhớ lại Gretchen và con ma này có đeo một lưỡi dao
đỏ ở nơi cổ.
Khi Faust biết rằng Gretchen bị tù
tội vì đã nhận chìm đứa con mới đẻ, gián tiếp gây cho bà mẹ qua đời, Faust liền
tức giận, chối bỏ Mephisto và cầu nguyện Thượng Đế. Rồi Faust năn nỉ Mephisto
dẫn chàng đi tới chỗ Gretchen để giải thoát cho cô nàng. Cưỡi trên lưng các con
ngựa đen, Faust và Mephisto đã bay qua các giá treo cổ là thứ sẵn sàng dành cho
Gretchen. Faust đã tìm thấy Gretchen trong căn phòng giam, cô ta bất ngờ nhận
ra Faust và vui mừng chào Faust nhưng nàng đã sợ hãi lùi lại khi thấy Mephisto
đi vào. Faust nài nỉ Gretchen cùng vượt thoát với chàng nhưng cô ta từ chối.
Mephisto biện luận rằng Gretchen là một người đàn bà bị kết tội và Faust phải
ra đi. Faust và Mephisto đã bay xa khi Gretchen bị treo cổ rồi một tiếng nói
của thiên thần cho biết linh hồn của Gretchen đã được cứu rỗi.
PHẦN
II
HỒI 1. Faust và Mephisto đi tới tòa
lâu đài của Hoàng Đế. Vị Thủ Tướng báo cáo rằng có sự bất công trên xứ sở. Vị
chỉ huy quân sự nói rằng các binh lính của ông ta đang chống lại Hoàng Đế. Vị
thủ quỹ công bố rằng đất nước gần như phá sản. Do vai trò mới là anh hề của
triều đình, Mephisto nói rằng bởi vì đang có vàng nằm dưới đất, Hoàng Đế nên
phát hành tiền giấy là thứ bảo đảm bằng vàng.
Vị Hoàng Đế tuyên bố bắt đầu Lễ Hội
Tro Thứ Tư (Ash Wednesday). Các nhân vật của thần thoại Hy Lạp đều có mặt để
tham dự Vũ Hội Hóa Trang (Masquerade) và vị thần của các kẻ chăn cừu là Pan đã
tạo nên ảo tưởng rằng vàng chảy ra từ lòng đất.
Sáng hôm sau, Hoàng Đế cho rằng
Faust là một nhà quỷ thuật nên nhờ Faust gọi Helen Thành Troy và người yêu của
cô ta là Paris tới triều đình. Mephisto cho Faust biết rằng cách duy nhất để
tiếp xúc với các vị thần thánh là qua các Mẹ Bí Mật (the mysterious Mothers) và
những người này đang sinh sống tại trung tâm trái đất. Vì thế Faust đã ra đi
với một chiếc chìa khóa thần kỳ mà Mephisto đã đưa cho để bảo vệ Faust, rồi
Faust đã đam mê Helen. Khi Faust nhìn thấy Paris ôm người Helen, chàng ta đã
đánh Paris bằng chiếc chìa khóa. Đã có một tiếng nổ lớn rồi Mephisto mang Faust
bị bất tỉnh ra đi.
Hồi 2. Trở lại phòng làm việc, Faust
nằm trên giường và còn bị bất tỉnh sau vụ nổ trong khi đó Wagner làm nốt một
thí nghiệm khoa học mới nhất của anh ta: Wagner đã tạo nên một thần linh nhân
tạo nhỏ, hình người, tên là Homunculus, thần linh này sinh sống trong 1 cái lọ
nhỏ. Từ khi sinh ra, Homunculus có thể nói năng như một người trưởng thành và
nó bay bổng trong cái lọ thủy tinh đặt bên giường của Faust và nó đi vào giấc
mơ của Faust. Cho rằng Faust đang mơ màng về thế giới cổ xưa và sẽ chết nếu nó
đánh thức Faust dậy, Homunculus thúc dục Mephisto đưa Faust tới đêm
"Walpurgis cổ điển" (the Classical Walpurgis Night), một nơi tụ họp
các thiên thần cổ điển Hy Lạp. Băng qua thời gian và không gian, Mephisto,
Faust và Homunculus đã tới cánh đồng Pharsalian của xứ Hy Lạp. Tại nơi này,
Faust đi tìm kiếm Helen, Mephisto tán tỉnh các thiên thần gợi tình còn
Homunculus lắng nghe các sinh vật thần bí đang thảo luận về nguồn gốc của đời
sống. Một trong các con vật quái dị này bảo Homumculus rằng nếu nó muốn thành
người, nó phải đi ra biển để tìm nguồn của đời sống. Homunculus sốt ruột, muốn
được sống thực nên đã nhẩy xuống biển và biến mất trong số các nữ thần. Tại nơi
đó, nó trở nên một thần linh sống, để rồi vào một ngày kia, nó biến thành một
con người thực sự.
Hồi 3. Hồi này diễn ra tại xứ Hy Lạp
cổ, ngay sau trận Trojan. Paris, người yêu của Helen, đã bị giết chết và Helen
trở về Sparta để sinh sống trong lâu đài của người chồng là Menelaus. Mephisto
đóng giả là một thiên thần xấu xí Phorkyas, làm cho Helen và các người tớ gái
sợ hãi do Mephisto bảo rằng Menelaus định giết tất cả. Mephisto khuyên Helen
nên tìm nơi trú ẩn trong lâu đài của một ông hoàng gần đó và ông hoàng này hóa
ra Faust.
Thời gian và nơi chốn đổi từ xứ Hy
Lạp cổ sang châu Âu vào thời Trung Cổ. Khi Mephisto dẫn Helen tới một lâu đài
gothic khổng lồ, tới nơi Helen đâm ra mê Faust và Faust dạy cho Helen nói ra
bằng lời thơ. Họ trở nên các kẻ yêu nhau và nhiều tháng sau, Helen sinh ra một
con trai đặt tên là Euphorion, đây là đứa bé biết đi và biết nói ngay khi sinh
ra đời. Vài năm sau, khi đứa trẻ mạnh khỏe này trưởng thành, nó không muốn bị
trói buộc trên mặt đất nên nó leo lên một mỏm đá cao và liều lĩnh thử bay lượn,
nhưng nó đã ngã xuống và qua đời. Helen buồn rầu vì Euphorion chết nên đã hôn
từ biệt Faust rồi biến đi, để lại Faust trong nỗi thất vọng.
Hồi 4. Sau khi mất người yêu, bây
giờ Faust quyết định thực hiện một thứ gì hữu ích cho nhân loại, chàng ta muốn
biến đổi đất của biển cả thành đất có thể trồng trọt. Mephisto tin tưởng rằng
Hoàng Đế sẽ cho họ đất đai nếu họ giúp vào cuộc chiến chống kẻ địch. Hai người
cùng đi giúp cho Hoàng Đế chiến thắng nhưng vị Tổng Giám Mục đã chiếm lấy phần
lớn chiến lợi phẩm cho nhà thờ mà không cho kẻ ác là Faust. Hoàng Đế đã thưởng
cho Faust thứ đất ở bờ biển, nằm dưới mặt nước.
Hồi 5. Faust bây giờ đã 100 tuổi.
Ông ta đã biến đổi phần đất dưới nước biển thành đất đai có ích lợi, nhưng ông
ta còn bất mãn. Chỉ còn mảnh đất mà Philemon và Baucis đã không bán cho ông ta
vì thế Faust yêu cầu Mephisto di chuyển cặp vợ chồng kể trên, rồi đốt nhà của
họ và giết họ. Bốn mụ già xấu xí tên là Want, Guilt, Care và Need đã từ đống
tro tàn đi tới Faust. Care báo tin cho Faust biết rằng Tử Thần sẽ đến với ông
ta nhưng Faust không sợ hãi, cho rằng ông ta đã học hỏi được nhiều trong đời
sống và kinh nghiệm của đời sống thì quan trọng hơn sự hiểu biết về các bí mật
vĩnh cửu.
Care bịt mắt Faust lại sau khi nói
rằng các người thường thường bị mù lòa trong suốt cuộc đời của họ. Mặc dù bị
bịt mắt, Faust vẫn còn tin vào những lời nói của Thượng Đế. Faust cho biết rằng
ông ta thì sung sướng với đời sống hiện tại và còn muốn nán ở lại với công việc
cải thiện đất đai, nhưng ông ta đã hứa với Mephisto rằng ông ta sẽ không nán ở
lại tại một hành động, như vậy đã vi phạm lời hứa. Mặc dù rất mệt mỏi, Faust đã
nói ra lời cuối cùng rồi qua đời. Mephisto thì sung sướng vì từ nay có được
linh hồn của Faust nhưng trong lúc Mephisto không chú ý, các thiên thần đã mang
linh hồn của Faust lên Thiên Đường và như vậy Mephisto đã bị thua.
Gretchen, bây giờ được gọi tên là
Người Sám Hối (the Penitent One), thì quá sung sướng vì linh hồn của Faust được
giao cho cô ta chăm sóc và Master Gloriosa, vị thiên thần phụ nữ vĩnh cửu, đã
mời Gretchen và Faust đi lên Thiên Đường. Ban hợp ca hát rằng Vị Phụ Nữ Vĩnh
Cửu đã đưa con người gần với sự toàn hảo.
5/ Vài Nhận Xét Về Cuốn Truyện Faust.
Chủ đề chính của cuốn truyện Faust
là nhân loại tìm hiểu vũ trụ và vai trò của con người trong vũ trụ. Goethe
không tin tưởng vào đạo Chính Thống hay một tôn giáo nào, nên đã cho thấy
Thượng Đế kiên nhẫn khi Faust luôn luôn tìm hiểu. Theo Goethe, nhà thờ là một
định chế không cần thiết bởi vì sự cứu rỗi của con người lệ thuộc vào hành động
và sự liên hệ của con người với Thượng Đế. Thượng Đế bảo Mephisto rằng con
người tốt luôn luôn biết rõ con đường phải để đi theo trong cuộc đời.
Theo Goethe, các sai nhầm của con
người thì có thể chuộc tội và ý nghĩa của đời sống thì rõ ràng khi con người đi
từ sự bê tha tới sự hiểu rõ vị trí đúng của mình trên trái đất. Con người thì
được tự do hành động và Goethe biện luận rằng các hành đông sai trái, chẳng hạn
như Faust hợp đồng với ác quỷ Mephisto, thì còn hơn là không hành động, bởi vì
sự hành động làm phát triển tri thức và sự nhận biết. Faut là đại diện cho con
người, nên có thể phân biệt giữa tốt và xấu, giữa đúng và sai, nhưng phải làm
điều sai trái khi có thể học hỏi và phát triển.
Trong công việc tìm hiểu kiến thức
tinh thần, Faust đã gặp hai thứ tình yêu: thứ say đắm, nồng nàn với Gretchen,
và thứ thảnh thơi, bình yên và tự nhiên với Helen of Troy. Sự liên hệ của Faust
với Gretchen là tình yêu mãnh liệt, hấp dẫn do dục tính của một chàng thanh
niên tới với một thiếu nữ. Sau khi bỏ Gretchen, Faust cảm thấy có tội nên đã
tìm cách cứu giúp cô ta nhưng không thành công. Tình yêu của Faust với Helen
chấm dứt do cái chết bi thương của người con trai và do Helen rút lui về thế
giới thần linh. Đối với Gretchen, sự chuộc tội cuối cùng của Faust diễn tả tình
yêu của Thượng Đế đối với nhân loại, tình yêu này đã tha thứ cho kẻ đã liên hệ
với ác quỷ khi người đó cuối cùng biết chọn ra con đường đi tới sự thật.
Tại Phần I, Faust thất vọng vì các
bí ẩn mà Thượng Đế đã tạo ra và đồng ý với Mephisto rằng kiến thức làm cho con
người đau khổ, nhưng sang cuối Phần II, Faust đồng ý với các thiên thần chính,
là con người nên tin tưởng và chấp nhận các sáng tạo của Thượng Đế mà không cần
hiểu rõ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét