TIỄN NGƯỜI VỀ VỚI TIỀN
NHÂN
HOÀNG LAN CHI
7/2022
1963. Tôi học đệ tứ. Người Tổng Thống “thần tượng” khi ấy của tôi là Kennedy, đẹp trai, vị Tổng Thống trẻ nhất có Phu nhân thanh lịch.
1963.
Tôi chứng kiến nhiều sự việc: Học sinh, sinh viên xuống đường. Chùa bị bao vây.
Bà Ngô Đình Nhu lên Đài Phát Thanh rủa xả thầy chùa. Huế đau thương. Huế quằn
quại. Rồi cách mạng. Rồi sau đó là tin bàng hoàng: Kennedy bị ám sát. Không lâu
sau khi ông Ngô Đình Diệm bị giết.
“Cô bé” mười bốn tuổi không thể hiểu vì sao một đại cường quốc như Hoa Kỳ lại không thể điều tra được thủ phạm. Chỉ vài năm sau, khi qua mốc 18, khi trưởng thành, khi “đọc” được nhiều hơn, “cô bé” mới hiểu. Nhất là cuốn sách viết về gia đình Kennedy, cứ người nào manh nha bước vào con đường chính trị là bị ám sát. Thật đáng sợ!
2022, tôi
thảng thốt khi được tin Shinzo Abe đã qua đời. Thật tình, tôi
không cảm tình với nước Nhật vì qua lịch sử, tôi không thể nào quên những
“tàn bạo” của nước Nhật khi chiếm đóng Việt Nam. Đại Hàn giờ này vẫn còn ôm mối hận với
Nhật vì những gì binh lính Nhật đã xử với phụ nữ Đại Hàn trong thời kỳ chiếm
đóng. Tôi của thuở sinh viên đã ước mơ Việt Nam sẽ “vượt qua” được Nhật. Khi ấy, Hòn
Ngọc Viễn Đông hơn xa Thái Lan, Nam Dương, Cao Miên, Lào…Chúng ta chỉ “thua Nhật”.
Tình cảm “ không thích” kéo dài tận bây giờ nhưng cái “không thích” ấy không cản
được sự ái mộ của tôi dành cho Abe. Dòng dõi trâm anh thế phiệt và tiếp nối
gia thế, rạng danh tông môn. Thế mà NHÓM QUYỀN LỰC NGẦM, cái nhóm đã “bóp méo
cuộc bầu cử Hoa Kỳ 2020” kết hợp với ma quỷ để hạ sát người đàn ông tài ba ấy.
Không phủ nhận tôi có cảm tình cũng là vì ông là “bạn thân, cùng chí hướng” với
Tổng Thống 45 Trump của tôi.
Ông
còn trẻ quá, 67 tuổi. Kiến thức, tài ba ấy cho dù không trực tiếp điều hành
nhưng vẫn có thể là cố vấn. Bọn khốn. Chúng tính giết hết nhân tài của thế
giới sao? Chúng muốn hăm he những người ủng hộ Tổng Thống 45 Trump sao? Tôi tin
là Trump không sợ. Tôi có chút lo lắng và như thường lệ chỉ biết hàng ngày cầu
nguyện cho ông.
Nhìn
hình ảnh Trump-Abe tươi cười bên nhau thấy buồn lòng.
Nhìn
hình ảnh chiếc xe tang đen đưa ông về nhà, tôi ứa nước mắt.
Hỡi ôi, một kiếp người. Rồi chỉ thế sao? Lẽ ra ông phải được sống, tiếp tục cống hiến cho tổ quốc của ông. Và ở tuổi 80, ông sẽ hiền hòa dưới cội anh đào mỗi sớm mai, mỗi chiều tà và mỉm cười nhìn con cháu đang tiếp nối con đường ông đã đi. Con đường ấy cũng chính là con đường mà cha ông, cha vợ ông đã đi. Hết thảy đều là “Những chàng trai sống một đời đáng sống”. Và vì thế, họ là NHỮNG NGƯỜI VĨ ĐẠI.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét