Thứ Năm, 19 tháng 1, 2023

ĐÓN MÙA XUÂN VÀO NHÀ

ĐÓN MÙA XUÂN VÀO NHÀ 

Nguyễn Thị Thanh Dương

 


Hôm nay, chợ búa Việt Nam đông vui nhộn nhịp hẳn lên vì người ta mua sắm cho ngày mai 23 tháng 12 âm lịch cúng đưa ông táo về trời.

Cuộc sống xứ người bận rộn đủ thứ nhưng hầu như những người Việt Nam đã từng sinh ra và lớn lên ở Việt Nam dù xa quê bao nhiêu năm vẫn không thể nào quên được những ngày lễ tết truyền thống dân tộc này.

Chị Bông đã mua xong phần trái cây, đang đứng ở quầy kẹo mứt chọn mấy gói kẹo thèo lèo. Chị nôn nao nhớ đến thời còn ở quê nhà, ngày cúng đưa ông táo long trọng lắm, người ta cúng đủ kiểu, đủ thứ nào kẹo, mứt, trái cây, nào giấy tiền vàng bạc, hình cò bay ngựa bay, nào cá chép phóng sinh, nào xôi gà, canh măng, canh miến! Trước là cúng ông Táo, sau là gia đình cùng ăn uống vui vẻ trong những ngày sắp Tết.

Chị Bông chợt nhìn thấy đứng ở đầu quầy kẹo phía kia, một bóng dáng gầy gò quen thuộc, anh Ngọc đang lựa kẹo thèo lèo như chị. Một tay anh xách cái giỏ chợ, một tay thỉnh thoảng anh nâng lại cặp kính cận thị dày cộp lên để nhìn vào bịch kẹo chắc để đọc các hàng chữ nơi sản xuất, hết bịch kẹo nọ đến bịch kẹo kia.

Hình ảnh những người đi chợ đã nói lên phần nào về gia đình, bản thân họ. Một xe chợ đầy ắp hàng hóa từ trên xe cho tới gầm xe của một gia đình người Mễ nào đó là một gia đình đông con, đông người hoặc nếu không đông người thì ăn uống như hùm như hạm. Hình ảnh anh chàng trẻ tuổi tay xách thùng bia, tay cầm bịch sausage ra quầy tính tiền là anh chàng chưa vợ hay đã ly dị, uống bia cho vơi bớt trống trải cô đơn và hình ảnh anh chàng nhếch nhác tay cầm vỉ trứng, tay cầm bó rau là anh chàng nghèo mạt rệp đã mua đến đồng xu cuối cùng trong túi áo.

Chị Bông luôn nhìn người và suy đoán như thế, chẳng biết đúng sai bao nhiêu phần trăm.

Hình ảnh những người đàn ông độc thân xách giỏ đi chợ dù hoàn cảnh nào cũng đã tội rồi, lại là anh Ngọc mà vợ chồng chị Bông quen thân, biết rõ hoàn cảnh, với vóc dáng gầy gò kham khổ giữa hàng hóa ngày Tết đủ sắc màu vui tươi và giữa đám đông người rộn ràng càng thấy tội thêm.

Chị Bông đến gần anh Ngọc:

– Chào anh Ngọc, đi sắm Tết hả?

– Vâng, tôi mua đồ ngày mai đưa ông Táo về trời dù bên này chúng ta chỉ xài bếp điện, bếp ga và lò microwave.

– Nãy giờ thấy anh đứng đây chọn kẹo lâu lắm, kẹo anh còn chọn kỹ vậy, hèn gì tới giờ vẫn chưa chọn được vợ, đi đâu cũng thui thủi một mình.

Rồi chị Bông khuyên:

– Anh nên lấy vợ đi, sẽ có người đi chợ sắm Tết với anh cho vui.

– Tôi phải nhìn kỹ từng gói vì sợ lấy lầm kẹo sản xuất ở China. Thà mua kẹo của Taiwan dù cũng là Tàu nhưng Tàu tư bản thì hy vọng có lương tâm hơn. Còn chuyện lấy vợ thì tôi không dám nghĩ tới khi vừa già vừa xấu như tôi.

– Ai dám chấm điểm anh xấu chứ?

– Tôi tự chấm tôi, này nhé dáng gầy như đói ăn, mắt thì cận thị nặng, lại nghèo tơi tả như cái mền cũ lâu ngày.

– Mắt cận thị trông anh càng trí thức sâu sắc. Nhà giáo mà!

– Chán lắm chị ơi, hôm nào quên đeo kính thì nhìn giai nhân hóa Thị Nở, nhìn kẻ hiền lương tưởng tướng cướp. Tóm lại, tôi mà lấy vợ, bà ấy sai ra chợ mua bó cải xanh, tôi mua về bó cải ngọt, chắc sẽ cãi nhau chứ vui vẻ gì!

Anh ho lên sù sụ, chị Bông ái ngại:

– Hình như anh đang bị cảm?

– Vâng, khí trời thay đổi một chút là ho, là cảm y như trẻ con.

– Anh càng nên lấy vợ để có người cạo gió cho anh.

– Nói như chị, tôi lấy vợ để nhờ vả bà ấy đi chợ và cạo gió giùm tôi à?

– Anh vui tính và nói chuyện có duyên thế này làm gì không có bà thương, chắc duyên chưa đến thôi…

Trước khi chia tay, chị Bông nhắc nhở:

– Anh Bông đã gọi điện thoại mời anh rồi nhưng tôi cũng nhắc anh lần nữa, buổi trưa mồng 1 tết sắp tới đây, mời anh đến ăn bữa cơm đón mừng năm mới Xuân về với chúng tôi nhé!

– Vâng, nhất định tôi sẽ đến và mồng 2 Tết thì mời anh chị sang nhà tôi như thường lệ hằng năm nhé!

Đi chợ về đến nhà, chị Bông kể với chồng:

– Nãy em gặp anh Ngọc đi chợ mua đồ đưa ông táo về chầu trời.

– Thì có gì lạ đâu, anh ấy vẫn đi chợ bao nhiêu năm nay.

– Anh thật là vô cảm, còn em thấy cảnh anh Ngọc thân già lủi thủi đi chợ một mình, tội lắm!

– Em đã làm mai cho anh Ngọc một hai lần mà có thành đâu. Anh ấy quen cảnh đời độc thân rồi, không vợ không con quen rồi.

Chị Bông reo lên mừng vui:

– Anh nhắc đến chuyện mai mối làm em chợt nhớ ra chị Trúc. Đúng rồi, em sẽ làm mai chị Trúc cho anh Ngọc. Cả hai cùng độc thân, em sẽ nối nhịp cầu cho đôi bờ gần lại…

Anh Bông kêu lên:

– Anh biết ngay mà. Trong đời em thích hai thứ là làm mai và cạo gió. Thấy ai độc thân là em nghĩ ngay đến làm mai, thấy ai nhức đầu, ho cảm hay mỏi lưng là em đòi cạo gió, bất kể họ bị vì lý do gì..

Anh Bông hỏi lại:

– Em vừa nói chị Trúc nào nhỉ? Cái bà giáo già ở Houston mà chúng ta mới gặp lại cách đây mấy tháng đó hả?

– Phải, chị Trúc ngày xưa cùng xóm, là bạn của cả gia đình em, chị thất tình mối tình đầu rồi long đong đường tình tới khi qua Mỹ mới lấy chồng rồi thành góa phụ cho tới bây giờ. Chị cũng là dân đại học sư phạm như anh Ngọc, biết đâu sẽ có điểm tương đồng.

Anh Bông gật gù:

– Chắc thế, tương đồng ở chỗ nhà giáo vừa nghèo vừa khó tính khó nết…

Chị Bông nhớ hôm đến thăm chị Trúc trong khu apartment dành cho người lợi tức thấp, không chồng không con nên căn phòng dù nhỏ bé cũng trống trải cô đơn. Khi chị Bông thương cảm ngỏ ý muốn làm mai cho chị Trúc thì chị giãy nảy lên:

– Chị vừa nghèo vừa xấu thế này thì ông nào dám lấy chị… Thôi để cho chị yên.

– Chị chỉ khiêm nhường thôi, người Việt Nam mình ăn chắc mặc bền. Nghèo nhưng vẫn có món vốn trong bank đấy, điều mà không phải người Mỹ nào cùng hoàn cảnh cũng có được.

Chị Bông liền đắc ý nói với chồng:

– Họ còn tương đồng ở chỗ cùng khiêm tốn tự nhận mình xấu và nghèo.

– Người Bắc của em là thế đấy, luôn tự khiêm tốn hạ mình tối đa. Theo anh là chảnh chọe đấy, là ngạo mạn cuộc đời đấy!

– Một người đang hưu non và một người đang hưu già, em tin là anh Ngọc và chị Trúc sẽ đẹp đôi lắm đây, từ tuổi tác đến tính tình. Em sẽ có cách cho hai người. Chảnh chọe này gặp nhau bất ngờ xem ai chảnh hơn ai.

 

***

Chị Bông đã gọi phone mời chị Trúc đến ăn bữa cơm mồng một tết với gia đình chị. Chị Trúc vui vẻ nhận lời ngay, ngày tết tha hương được gần gũi người thân, bạn bè và cũng là dịp chị Trúc đến Dallas thăm gia đình chị Bông cho biết nhà.

Từ Houston đến Dallas mất 4 giờ lái xe, chị Trúc vừa sợ đường xa vừa sợ tốn xăng nên mua vé xe bus Mega giá rất rẻ, cả chuyến đi và về gần 40 đồng, giờ giấc thuận tiện theo ý chị lựa chọn.

Chị Trúc check vé xe bus Mega và ngạc nhiên có lúc giá rẻ tưởng như trò đùa, tưởng như cho không, chỉ 1 đồng cho một chuyến đi từ Houston tới Dallas hay ngược lại nếu chuyến đi khuya một chút. Chị thích chuyến xe đêm chắc sẽ thư thái cả thể xác lẫn tâm hồn nhưng ngại làm phiền người ra đón nên thôi.

Chị Trúc khởi hành từ Houston lúc 6 giờ rưỡi sáng và sẽ đến bến xe vùng Dallas Fort Worth lúc 11 giờ trưa.

Xe bus Mega mới đẹp, máy điều hòa ấm áp, cả một chuyến xe rộng mà chỉ có 8 hành khách, mỗi người ngồi một nơi tha hồ thoải mái riêng tư. Chị Trúc để túi hành lý ngay ghế bên cạnh và thảnh thơi ngồi ngắm cảnh đường dài, ngắm cảnh chán, chị Trúc lim dim ngủ vì buổi sáng thức dậy khá sớm.

Ở nhà, chị Bông lo nấu nướng mấy món ăn cho ngày tết. Năm nào cũng ngần ấy món mà mỗi năm chị Bông tưởng như các món ăn đều náo nức hơn, ngon lành hơn vì ngày Tết đến vì mùa Xuân về. Gà nấu măng, gà nấu đông, giò lụa, giò thủ, chả giò, nem chua củ kiệu, dưa hành đủ cả và dĩ nhiên không thể thiếu món bánh chưng.

Năm nay, ngoài người khách thân thiết là anh Ngọc, gia đình chị có thêm người khách mới là chị Trúc.

Đúng 10 giờ rưỡi, chị Bông gọi phone cho anh Ngọc với giọng cầu cứu:

– Anh Ngọc ơi, nhờ anh ra trạm xe bus Mega đón giùm tôi chị bạn từ Houston đến lúc 11 giờ trưa nhé. Cả hai vợ chồng tôi đều bận rộn và dở tay không dứt ra được.

Anh Ngọc sốt sắng:

– Vâng, để tôi giúp anh chị một tay, tôi sẽ mang khách về tận nhà cho chị. À, nhưng chị ấy tên gì để tôi tìm kẻo bến xe bus đông người chẳng biết ai vào ai.

– Trạm xe bus Mega này không phải là ga xe lửa ở Việt Nam với một biển người chen lấn mạnh được yếu thua đâu. Hồi nãy, tôi gọi phone hỏi thăm thì chị Trúc nói chuyến xe chỉ có 8 người và chị Trúc là người Việt Nam duy nhất thì còn lộn vào ai được nữa. Anh không cần biết mặt, biết tên vẫn đón đúng người.

Chị Bông giục giã:

– Anh đi ngay bây giờ kẻo không kịp, xe bus Mỹ chạy nhanh và đúng giờ lắm.

Anh Ngọc cuống quýt:

– Vâng, vâng, tôi đi ngay đây.

Đợi vợ cúp phone anh Bông mới hỏi:

– Cỗ bàn em đã nấu gần xong, anh thì ngồi rảnh xem ti vi nãy giờ có bận rộn gì đâu mà em nhờ anh Ngọc khẩn cấp thế? Anh ấy mà chạy xe lạng quạng xảy ra chuyện gì là tội của em.

Chị Bông trách chồng:

– Hôm nay ngày mồng 1 Tết mà anh không kiêng cử gì cả. Em phải làm thế để hai người gặp nhau ở sân ga vắng trong một ngày đầu năm. Thật lãng mạn…

Nhà anh Ngọc cách nơi xe bus xuống khoảng 30 phút, anh Ngọc đến nơi cùng lúc với chuyến xe bus vừa tới, khi hành khách bước xuống là một phụ nữ Việt Nam, chị đang ngơ ngác nhìn quanh, anh Ngọc đến gần dè dặt hỏi:

– Thưa chị, có phải chị là…

Người phụ nữ không để anh nói hết câu, chị ngoảnh mặt đi nơi khác, nghiêm trang lạnh lùng:

– Xin lỗi, chắc anh lầm ai rồi, tôi không quen biết anh…

Anh Ngọc đoán chị đúng là Trúc, nhưng nhìn cái điệu bộ làm cao kia, anh cũng chẳng vừa, cũng mặt nghiêm và lạnh như tiền:

– Xin lỗi, tôi đã lầm cứ tưởng là chị Trúc mà vợ chồng chị Bông nhờ tôi ra đón.

Người phụ nữ thoáng bối rối, vẻ mặt dịu lại:

– Tôi là Trúc.

Vẻ mặt anh Ngọc cũng dịu lại:

– Vâng, vợ chồng chị Bông bận bất ngờ nên nhờ tôi ra đây đón chị.

Bây giờ hai người đối diện nhau, nhìn nhau kỹ hơn. Chị Trúc bị bất ngờ thật, vội vàng vuốt lại mái tóc bị rối bù lên vì chị tựa đầu vào ghế ngủ gà ngủ gật trên chuyến đi:

– Thế mà tôi cứ tưởng chị Bông ra đón.

Anh Ngọc cũng bất chợt đưa tay lên vuốt mái tóc ít ỏi và điểm bạc của mình:

– Tôi tên Ngọc là bạn thân của gia đình chị Bông.

Chị Trúc ngại ngùng thốt lên:

– Tôi xin lỗi anh lúc nãy…

– Tôi cũng xin lỗi chị lúc nãy…

Chị Trúc chịu trận nhìn chiếc áo lạnh đang khoác trên người mình, chị đã chọn cái dày nhất để mặc cho ấm trên chuyến đi, chắc trông chị lù xù và nhếch nhác như một bà già. Chẳng lẽ bây giờ, chị cởi áo ra thì hình ảnh phút giây ban đầu cũng đã đập vào mắt, in sâu vào đầu người ta rồi.

– Cám ơn anh Ngọc.

Anh Ngọc xách cái túi to và nặng của chị Trúc để vào xe. Hai người bắt đầu tự nhiên hơn một chút, chị Trúc nói:

– Đấy là cặp bánh chưng tôi mua tặng nhà chị Bông

– Chị thật có lòng với bạn bè, ở vùng Dallas- Fort Worth này, chợ Việt Nam bán bánh chưng nhiều lắm.

– Nhưng mỗi nơi, mỗi cửa tiệm, bánh chưng có cái ngon cái dở khác nhau.

Anh Ngọc cảm hứng kể lể:

– Vâng, chị nói đúng, các hội đoàn, nhà thờ, chùa chiền cũng góp mặt mừng Xuân với món bánh chưng để gây qũy và phục vụ giáo dân, Phật tử. Thế nên bánh chưng có đủ nhãn hiệu cho khách hàng lựa chọn. Tết nào tôi cũng đặt mua bánh chưng từ nhà thờ dù tôi không là giáo dân. Bánh họ gói chắc tay, nếp nhừ nhuyễn, nhân đậu thịt đậm đà nhưng cũng không quên mua bánh chưng chay để cúng ông bà tổ tiên, mẹ tôi xưa thích ăn bánh chưng chay. Tóm lại, tôi ủng hộ cả nhà thờ lẫn nhà chùa..

Chị Trúc thêm vào:

– Vâng, ở đâu có người Việt Nam mình thì có món bánh chưng ngày Tết. Ở Houston có một cửa hàng bán bánh chưng rất ngon nên tôi mang làm quà.

Chị Trúc chợt áy náy giá mà chị biết tình huống gặp anh Ngọc thế này thì đã mua thêm bánh chưng làm quà rồi và nhất là để chuộc lỗi lúc nãy.

Hai người nói chuyện lan man về Tết, từ bên Mỹ rồi ngược dòng quá khứ về những cái tết xa xưa nơi Việt Nam. Cuối cùng, cả hai cùng biết nhau là đồng nghiệp dù mỗi người tốt nghiệp đại học sư phạm vào ,thời điểm khác nhau. Họ cùng nhắc lại mái trường xưa, các thày cô cũ. Nửa tiếng trên đường về hình như qua nhanh, anh Ngọc và chị Trúc đã cảm thấy quen nhau nhiều hơn.

Anh chị Bông nghe tiếng xe đậu ngoài sân vội chạy ra đón khách.

– Mời anh Ngọc và chị Trúc vào xông nhà và đón mừng năm mới.

Anh Ngọc và chị Trúc cùng đáp lễ:

– Chúc mừng năm mới.

– Chúc gia đình anh chị Bông sang năm mới luôn sức khỏe và hạnh phúc.

Chị Bông ước ao:

– Giá mà có pháo thì vui nhỉ, vừa mừng Xuân vừa mừng đôi khách. Tết năm nay, nhà tôi thật là ấm cúng.

Chị Bông dẫn chị Trúc vào phòng để thay quần áo. Chị Trúc trách nhẹ:

– Sao chị nhờ anh Ngọc ra đón mà không cho tôi biết. Khi bước xuống xe mặt mũi tôi đã bơ phờ, đầu tóc và áo quần thì bù xù cả lên, đã thế tôi còn ra vẻ cao giá vì tưởng kẻ lạ lân la làm quen với mình. Thật là ngượng ngùng…

Ở ngoài anh Ngọc cũng than nhẹ với anh Bông:

– Mấy hôm nay tôi quên nhuộm tóc, đã già càng thêm già, thêm tiêu điều, gặp khách lạ thật ngại quá… Lần đầu tiên gặp mà hình ảnh này thì chẳng đẹp tí nào.

Bữa cơm đón mừng năm mới bắt đầu, hai người khách của chủ nhà lại được dịp nối tiếp chuyện trò.

Chị Bông đã bóc bánh chưng Houston ra đĩa. Gắp miếng bánh chưng ăn, anh Ngọc phải khen:

– Tôi là dân sành điệu bánh chưng, chấm điểm bánh chưng Houston của chị Trúc rất ngon…

Chị Trúc hài lòng:

– Tôi đã ăn thử nhiều hiệu bánh chưng và cũng chấm hiệu này đây. Chỉ tiếc là ở Mỹ không có lá dong tươi cho bánh chưng này đúng là hương vị Tết Việt Nam.

Chị Bông hoan hỉ:

– Thì ra cả anh Ngọc và chị Trúc cùng sở thích một loại bánh chưng. Hãy còn một cái bánh chưng Houston đây, tôi thay mặt chị Trúc biếu tặng anh Ngọc…

Anh Ngọc trân trọng:

– Cám ơn hai chị, ngày mai mời anh chị Bông và chị Trúc sang nhà tôi ăn tết mồng hai và chúng ta lại tiếp tục thưởng thức bánh chưng Houston này.

Chị Trúc bối rối giấu niềm vui:

– Vâng, tôi rất hân hạnh được anh mời ăn Tết.

Chị Bông ghé sát tai chị Trúc nói nhỏ:

– Ngày mai, chị sẽ diện đẹp lên để gỡ lại hình ảnh xơ xác ban đầu lúc gặp nhau ở sân ga vắng nhé!

Anh Bông cũng thì thầm bên anh Ngọc:

– Thế là anh vẫn còn cơ hội nhuộm lại mái tóc phong sương để ngày mai tạo hình ảnh mới với khách vừa quen nhé.

Anh Ngọc bối rối quay sang nói với chị Trúc:

– Nói trước để chị Trúc đừng chê, tôi không biết nấu nướng gì. Năm nào cũng như năm ấy một con gà luộc.

Chị Bông nhanh nhẩu chen vào:

– Biết rồi, và thịt heo quay với giò lụa, giò thủ, củ kiệu, bánh chưng mua ngoài chợ. Chúng tôi đã nhiều lần khuyên anh Ngọc lấy vợ để nhà cửa bếp núc ấm cúng và có người cạo gió cho anh.

Anh Ngọc lập lại câu than thở cũ:

– Tôi vừa già vừa…

Chị Bông lại nhanh nhẩu chen ngang:

– Biết rồi, vừa già vừa xấu vừa nghèo chứ gì? Chị Trúc cũng than thở y chang như anh. Thật là đồng điệu và tri kỷ, ở hai nơi khác nhau sao lại có hai người giống nhau đến thế, từ sở thích bánh chưng đến những câu than thở thấy mà thương…

Anh Bông rót rượu ra từng ly và mời khách:

– Chúng ta cùng uống mừng Xuân và mừng cho đôi tri kỷ anh Ngọc, chị Trúc.

Chị Bông rộn rã:

– Và chào mừng cho ngày mai mồng 2 tết, chúng ta sang xông nhà anh Ngọc. Năm nay, anh Ngọc sẽ đón thêm một người khách mới, anh đón Xuân vào nhà thật tưng bừng hơn những năm trước nhé!

Anh Ngọc nhìn chị Trúc bắt gặp chị cũng đang mỉm cười nhìn anh, anh thấy người phụ nữ này tươi đẹp lung linh hẳn lên, không biết vì men rượu vừa thấm hay vì cặp kính cận đã chiều chủ nịnh chủ.

Bữa tiệc đón Xuân hôm nay thật vui và anh tin chắc là bữa tiệc đón Xuân ngày mai tại nhà anh sẽ là niềm vui tiếp nối.

Không có nhận xét nào: