Một
mai đây đất nước này trở lại
Đón
bình minh, trong ánh sáng chan hòa,
Chúng
ta cùng nối lại bản tình ca
Khi
Cô Vi đã lui vào dĩ vãng.
Thơ
tám chữ vẫn muôn đời lãng mạn,
Vẫn
mượt mà, tươi trẻ với thời gian.
Gửi
cho em, với một chút nồng nàn
Khi
thế giới đang vào mùa đại dịch.
Thuở
hồng hoang đất trời còn mờ mịt
Cả
loài người đã biết mến thương nhau
Dẫu
không chung cùng một giọt máu đào
Mà
vẫn sống thanh bình và thịnh trị.
Trong
một phút cuồng si và mộng mị
Với
mưu đồ làm bá chủ thế gian,
Nên
ai kia đã không tính kỹ càng
Thả
virus tấn công toàn thế giới!
Năm
triệu người tưởng chừng như nghẹt thở.
Mấy
trăm ngàn đã vĩnh viễn ra đi.
Không
tiễn đưa, phúng điếu lúc chia ly.
Người
ở lại xin dâng lời cầu cầu nguyện.
Người
ra đi, đã đi rồi - vĩnh viễn
Tội
cho người ở lại, giống điên khùng:
Khi
gặp nhau không tay bắt mặt mừng.
Giữ
khoảng cách, nhìn nhau như xa lạ!
Sợ chưa đủ nên phải đeo mặt nạ
Che mặt mình giống như kẻ bất minh
Nhưng thật ra chỉ để bảo vệ mình
Và cũng giữ an toàn cho thiên hạ.
Mới
mười chín, Cô Vi lộng hành quá!
Thế
giới này dễ đổ dưới chân cô?
Mấy
trăm năm mới xây dựng cơ đồ,
Chỉ
vài tháng đã trở thành sương khói?
Cả
loài người có làm chi nên tội
Nỡ
lòng nào cô nhất quyết không tha
Từ
trẻ con cho đến người già,
Và
tất cả đều cùng chung số phận?
Từ
cùng đinh tới quyền cao, chức trọng
Cũng
vô thường, cũng bình đẳng như nhau.
Vé
đồng hạng khi lên chung chuyến tàu,
Về
âm cảnh cũng như miền cực lạc.
Kiếp
con người mang tấm thân lưu lạc
Sinh
khác giờ sao định mệnh như nhau?
Đức
Chúa Trời và Đức Phật trên cao
Có
ngó xuống cũng đành cam bất lực!
Đau
thương nào mà không là bài học
Cám
ơn cô đã nhắc nhở cho đời:
Kiếp
con người như chiếc lá vàng rơi
Hãy
cố gắng yêu thương nhiều hơn nữa!
Một
mai đây đất nước này mở cửa,
Đón
anh về thăm lại xóm làng xưa.
Việt
Nam ơi! Thương biết mấy cho vừa
Đã
chiến thắng nỗi kinh hoàng đại dịch!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét