TÔI CÓ MỘT CÔ CON GÁI NUÔI
Câu chuyện cổ
tích thời nay
Nguyễn Bích Hằng
Kể cả bạn
bè
thân thiết
cũng ít người
biết rằng tôi
có 1 cô con
gái nuôi, đơn
giản là vì tôi
chưa nuôi Đào
ngày nào nhưng
Đào gọi tôi là
mẹ – mẹ nuôi
và tôi hạnh
phúc vì điều
đó.
Tôi gặp Đào vào một ngày giữa
năm 2008, em
đến văn phòng
gặp tôi để
đăng ký phẫu
thuật răng hàm
mặt miễn phí
với đoàn bàc
sĩ Surgicorps
đến từ Mỹ, một
duyên hội ngộ
khi tôi gửi
thông điệp này
lên mạng AIT
Alumni VN (Hội
Cựu Sinh Viên
AIT tại VN),
một người bạn
nào đó bên
Pháp báo tin
cho người nhà
tại VN là một
người bạn của
Đào để rồi đưa
em đến gặp
tôi. Tôi sửng
sốt khi gặp
Đào lần đầu
với khuôn mặt
bị cháy 1 nửa
và 1 bàn tay
không còn nữa,
nhưng em không
hề ngần ngại
với khuôn mặt
ấy mà rất tự
tin, luôn nhìn
thẳng vào tôi
khi nói
chuyện. Tôi
hỏi chuyện Đào
mà trong lòng
tràn đầy
thương cảm xót
xa.
Đào sinh ra trong một gia đình
nghèo đông con
tại Bình Định.
Vùng nông thôn
Việt Nam
thường có tục
lệ đốt than hơ
nóng cho các
bà mẹ sau sinh
mà họ tin rằng
sẽ tốt cho sản
phụ và trẻ sơ
sinh, Đào cũng
được hơ than
bằng cách đó.
Khi chưa đầy
tháng, mẹ em
cho em nằm
võng bên dưới
đốt 1 chậu
than hồng, hôm
đó chỉ trong 1
khoảng khắc mẹ
em bỏ con ra
ngoài sân lấy
nước thì nghe
tiếng kêu xé
ruột trong
nhà, bà không
thể ngờ đứa
con gái út bé
bỏng của mình
mới 28 ngày
tuổi chưa hề
biết lẫy lại
có thể lật ra
khỏi võng và
nằm trên chậu
than hồng như
có một bàn tay
siêu hình gây
ra vì lúc đó
trong nhà
không có một
ai cả. Đứa trẻ
giãy giụa
trong than,
cháy hết 1 bên
thân thể, cháy
cụt hết các
ngón tay trái
và 1 bên mặt,
em được đưa
đến bệnh viện
cấp cứu, do bị
hoại tử nên
phải cắt cánh
tay trái đến
gần khủy. Chỉ
sau một thời
gian chữa
chạy, bệnh
viện cũng bó
tay, trả em về
nhà nằm chờ
chết. Nhưng em
không chết, em
cứ thế lay lắt
vượt qua cái
chết để được
sống.
Lớn lên với nỗi đau thể xác đã
hóa thành sẹo
khắp gương mặt
và 1 phần thân
thể em, mắt và
miệng bị co
rúm lại đến
nỗi em không
thể há mồm,
cánh tay không
thể duỗi ra,
thế nhưng đến
năm 7 tuổi em
mới nhận thức
được sự khác
biệt của mình
qua ánh mắt
khinh bỉ, qua
sự trêu chọc,
nhạo báng của
bạn bè, và cứ
thế em sống
trong tủi nhục
cho đến năm 22
tuổi.
Hôm đó qua đài phát thanh em
được biết có 1
đoàn bác sĩ Mỹ
đến Việt Nam
phẫu thuật sứt
môi, hở hàm
ếch miễn phí ở
Quy Nhơn và em
lập tức lên
đường dù đã
hết hạn đăng
ký. Vị trưởng
đòan, bác sĩ
phẫu thuật,
Dr. Frank
Walchak và
Carolyn vợ
ông, y tá
phòng mổ đến
từ Spokane,
ngay từ lần
đầu gặp em,
ánh mắt khẩn
khoản cầu xin
của em đã chạm
vào lòng trắc
ẩn của họ và
như hai vị
thần hộ mệnh,
họ đã nhận ra
sứ mệnh của
mình.
Frank biết không chỉ 1 lần phẫu
thuật, em cần
phải phẫu
thuật nhiều
lần để cải
thiện khuôn
mặt ấy và họ
đã quyết định
tìm mọi cách
đưa em sang
Mỹ. Sau 2 năm
nỗ lực xin
visa và làm
các thủ tục
chuẩn bị cho
Đào, hai vợ
chồng vị bác
sĩ nhân hậu và
bao dung ấy đã
đưa được em
sang Mỹ. Chín
tháng ở với họ
và trải qua
nhiều cuộc
phẫu thuật đau
đớn, khuôn mặt
em được cải
thiện đáng kể,
ở đó em luôn
được coi như
cô con gái út
trong gia đình
với 2 người
chị gái đầy
yêu thương. Em
được học tiếng
Anh, học lái
xe và trượt
tuyết dù chỉ
có 1 tay, họ
yêu em và luôn
coi em như một
người bình
thường. Em
nhút nhát vì
mọi thứ đều lạ
lẫm vô cùng vì
đây là lần đầu
tiên em bước
chân ra khỏi
lũy tre làng
chứ chưa nói
đến chuyện ra
khỏi biên
giới. Những
tâm hồn cao
đẹp đã hội tụ
tại đây để
mang đến cho
đời những điều
kỳ diệu. Nhưng
dù sao thì
cũng đến ngày
em phải về
nước và đối
mặt với cuộc
sống của chính
mình.
Khi tôi gặp Đào, cô ấy đã trải
qua 7 lần phẫu
thuật, khuôn
mặt tuy đã cải
thiện hơn
trước nhưng
thực sự những
vết sẹo vẫn
còn chằng
chịt, mắt và
miệng vẫn bị
kéo lệch 1
bên. Sau khi
từ Mỹ trở về
Đào đã quyết
tâm từ Bình
Định ra thành
phố Hồ Chí
Minh xin việc
và học thêm
tiếng Anh và
kế toán vào
buổi tối. Lúc
đó công việc
của em thực sự
rất khó khăn
và khắc
nghiệt. Không
chỉ lo cho bản
thân mình, Đào
vẫn phải đi
bán vé số tại
bến Bạch Đằng,
mỗi đêm được
khoảng 50 ngàn
đồng để gửi về
nuôi cha mẹ
mình ở quê.
Ngay buổi sáng đầu tiên khi đoàn
Surgicorps vừa
hạ cánh, trong
lúc chờ check
in tại khách
sạn Majestic
họ đã tranh
thủ sơ khám
cho Đào và 1
số bệnh nhân
khác, bất kể
mệt mỏi do
lệch múi giờ
và chưa ăn
uống gì. Buổi
chiều hôm đó
họ bắt tay vào
làm việc ngay,
Đào là trường
hợp được thử
máu buổi chiều
đó và được họ
quyết định
phẫu thuật
ngay ngày hôm
sau vì họ muốn
có 1 tuần điều
trị hậu phẫu
cho em trước
khi họ về
nước. Buổi tối
Đào gọi điện
cho tôi giọng
rất hoang
mang, em nói
em không thể
phẫu thuật
ngay ngày mai
vì bà chủ
không cho phép
nghỉ. Thực sự
em rất khó
khăn để lựa
chọn hoặc mất
việc hoặc được
phẫu thuật, mà
em thì cần rất
nhiều lần phẫu
thuật nữa để
cải thiện
gương mặt, mỗi
dịp như thế
này là cơ hội
vàng cho em.
Tôi chỉ nói
với em hãy xin
phép và trình
bày cặn kẽ với
bà chủ, nếu
không được và
sau này bà chủ
vẫn đuổi việc
thì gọi cho
cô, hãy tin
rằng cô sẽ
giúp con.
Năm đó công ty tôi cũng đăng ký
cho em Toàn,
một nhân viên
nam là trưởng
phòng vé máy
bay, được phẫu
thuật vá 1 bên
cánh mũi, dị
tật bẩm sinh
do mẹ em bị
cúm khi mang
thai. Tôi vào
thăm các em
ngay sau khi
phẫu thuật
xong và tặng
quà cho tất cả
các bệnh nhân
trong dịp đó.
Thật cảm động
khi được thấy
các bác sĩ Mỹ
trong phòng
hậu phẫu bồng
bế từng em nhỏ
dỗ dành, cho
quà bánh để
các em khỏi lo
lắng và đau
đớn. Toàn cảm
động nói với
tôi, khi con
mở mắt ra
người đầu tiên
con nhìn thấy
là chị Đào
đang ngồi bên
con, chị ấy đã
pha nước chanh
và đợi con
tỉnh dậy để
cho con uống,
dù chị ấy cũng
mới chỉ phẫu
thuật trước
con không lâu.
Câu chuyện ấy
tôi không bao
giờ quên, tôi
biết đằng sau
khuôn mặt
khiếm khuyết
của Đào là một
tấm lòng nhân
hậu.
Một tuần sau Đào gọi điện cho
tôi nói như
khóc: “ Cô ơi
con bị đuổi
việc rồi cô
ạ”, không chút
đắn đo tôi nói
“Ngay khi con
bình phục hãy
đến công ty
gặp cô” dù lúc
đó tôi cũng
không biết Đào
có thể làm
được việc gì
không? Việc
nhận Đào vào
công ty tất
nhiên do quyết
định của tôi
thì không ai
ngăn cản nhưng
nhìn ánh mắt
một số nhân
viên tôi biết
Đào sẽ không
dễ dàng gì khi
làm việc ở
đây, nhưng rất
may Đào đã có
Toàn luôn bảo
vệ và thân
thiết từ khi
hai bạn cùng
nằm phẫu thuật
trong bệnh
viện.
Thật đáng ngạc nhiên, tuy chưa
được học hành
đến nơi đến
chốn, nhưng
Đào rất thông
minh và chăm
chỉ, bất kể
việc gì được
giao em đều
hoàn thành tốt
nhất, kể cả
phần mềm kế
toán mới nhất
em cũng nắm
bắt rất nhanh
chóng. Hàng
ngày em vẫn
chạy xe máy
bằng 1 tay,
làm mọi việc
bằng 1 tay
nhưng không
khiến em ngại
ngùng bất kể
việc gì. Em âm
thầm làm việc
mà không hề
kêu ca, khi
tôi phát hiện
em bị chèn ép
và hỏi han thì
em đều nói
“Không sao, mẹ
cứ để tự con
giải quyết”.
Em cũng xin
được gọi tôi
là mẹ từ ngày
ấy, em nói “Vì
mẹ đã sinh ra
con lần thứ
hai”.
Em đã trở thành một nhân viên
văn phòng như
thế đấy!
Dịp đó ông bà Frank &
Carolyn
Walchak đi
phẫu thuật từ
thiện tại
Trung Quốc
biết tin Đào
có được công
việc tốt tại
EVIVA, họ lập
tức bay sang
Việt Nam để
làm một việc
là cám ơn tôi.
“Trời ơi, tin
được không???”
hôm đó ông bà
mời Đào đến ở
chung phòng
trong khách
sạn và mời tôi
đến, nhìn cách
ông bà ôm Đào,
giới thiệu với
tất cả mọi
người đây là
con gái của
chúng tôi một
cách tự hào mà
không hề bối
rối trước
những ánh nhìn
tò mò lạ lẫm,
tôi thấy cảm
động vô cùng.
Tôi nói với họ
“Người mà cần
được cám ơn
hôm nay chính
là ông bà, từ
một đất nước
xa xôi ông bà
đến đây, yêu
thương, cưu
mang một cô
gái nghèo tàn
tật của chúng
tôi, thì không
lẽ gì tôi là
một người Việt
nam lại không
làm được điều
đó.” Nhưng ông
bà ấy cứ khăng
khăng nói rằng
tôi mới là
người đã thay
đổi hoàn toàn
chất lượng
cuộc sống và
công việc của
Đào. Thật
tuyệt vời khi
trong cuộc đời
của mình có
thể được gặp
được những con
người như thế.
Tôi luôn kể những câu chuyện về
sức mạnh tinh
thần sẽ mang
đến những điều
kỳ diệu để
khuyến khích
và động viên
Đào hãy ước mơ
một hạnh phúc
như những
người khác và
đừng bao giờ
từ bỏ ước mơ
của mình. Tôi
biết Đào đã cố
gắng hết sức
nhưng chưa
chắc em đã tin
những câu
chuyện tôi kể,
em nói rằng
không bao giờ
em dám mơ có
một gia đình
như bao người
khác.
Thế rồi vào một ngày mùa Hè hai
năm sau đó,
Đào bẽn lẽn kể
cho tôi câu
chuyện có một
vị bác sĩ nha
khoa trong
đoàn Rotaplast
của ông bà
Walchak, đã
từng gặp Đào
lần đầu từ khi
em còn là một
cô bé ở quê
nghèo Bình
Định, lâu nay
anh ấy vẫn
thường động
viên, chuyện
trò với em qua
mạng, nay anh
ấy đến Đà nẵng
và muốn hẹn hò
với em. Đào
hỏi tôi có nên
đi không và lo
lắng không
biết mình có
bị lợi dụng
không? Lúc đó
tôi thật lòng
nói với Đào
“Con không có
gì để bị lợi
dụng cả, nếu
anh ấy muốn
đến với con
thì đó chỉ có
thể là một tấm
lòng yêu
thương và nhân
ái vô cùng,
con hãy đón
nhận bằng cả
tấm lòng, đó
chính là món
quà của trời
đất trao tặng
cho con.”
Quả thực Dr. Michael French là
một người như
thế, anh chàng
đến ra mắt tôi
tại văn phòng
EVIVA và sau
đó là một bữa
tối thân mật
tại nhà tôi
với sự chứng
kiến của hai
vợ chồng tôi,
anh chàng ôm
lấy Đào với sự
chân thành
hiếm có, nói
rằng Đào là cô
gái đẹp nhất
và anh luôn tự
hào khi đi
cùng Đào. Tôi
hiểu ra rằng
chuyện cổ tích
luôn có thể
xảy ra giữa
đời thường,
Đào đã sống
với tấm lòng
chân thành,
hiếu thảo,
nhân hậu và sự
nỗ lực không
ngừng, em xứng
đáng được
hưởng hạnh
phúc như những
câu chuyện cổ
tích mà em
được đọc hồi
nhỏ.
Bây giờ Đào đã thành mẹ của 2
thiên thần
đáng yêu là
Michelle 6
tuổi và
Mitchell 4
tuổi, gia đình
em đang sống ở
Murphys,
California,
Hoa Kỳ. Thật
đáng kinh ngạc
khi em sang Mỹ
chỉ vài năm đã
có thể vừa
hoàn thành
chương trình
học tại
Columbia
College với
kết quả xuất
sắc, vừa nuôi
dạy 2 con nhỏ
rất chu đáo,
vừa hàng ngày
tự lái xe đi
học và đi làm
kế toán tại
phòng khám Nha
Khoa của chồng
(Safari Smiles
Dental) tại
Sonora. Hàng
năm gia đình
em đều trở về
Việt Nam thăm
gia đình và
đến các trại
trẻ mồ côi,
khuyết tật
khám răng,
tặng quà cho
các em nhỏ như
một lời tri ân
đến cuộc đời.
Một sự tình cờ, hình như mọi sự
tình cờ thực
ra đều có
nguyên do của
nó, trên một
chuyến bay ra
Hà Nội vào
tháng Tư năm
2017 tôi ngồi
cạnh Văn Nữ
Quỳnh Trâm, cô
đạo diễn bộ
phim tài liệu
về lạm dụng
tình dục “Bước
Qua Bóng Tối”,
một bộ phim
được giải vàng
liên hoan
truyền hình
toàn quốc năm
2017. Tôi đã
kể câu chuyện
về Đào cho
Trâm nghe như
một sự chia sẻ
về sự kỳ diệu
trong cuộc
sống, Trâm xin
tôi được để cô
ấy làm phim về
Đào, thế nhưng
phải mất 6
tháng sau, tôi
và cô ấy mới
thuyết phục
được Đào đồng
ý đưa câu
chuyện của
mình lên phim.
Tôi nói với
Đào “Câu
chuyện của con
có thể truyền
cảm hứng và
giúp đỡ được
những người có
hoàn cảnh như
con, hãy
truyền cho họ
niềm tin vào
cuộc sống như
con đã từng
sống, ai cũng
có quyền được
hạnh phúc nếu
biết rằng hạnh
phúc chính ở
trong tay
mình”.
Tôi luôn tự hào về Đào và thường
hay kể câu
chuyện này mỗi
khi cần truyền
cảm hứng sống
cho ai đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét