Thứ Bảy, 29 tháng 2, 2020

14 HÒN ĐẢO CỰC NHỎ CÓ NGƯỜI Ở TRÊN THẾ GIỚI

14 HÒN ĐẢO CỰC NHỎ CÓ NGƯỜI Ở TRÊN THẾ GIỚI
Nguồn: Internet




Con người từ xa xưa có ý thức xây dựng nhà cửa ở những nơi xa xôi như trên đảo được bao quanh bởi hồ nước, dòng sông hay thậm chí là đại dương để bảo vệ ngôi nhà của mình. Dưới đây là danh sách những hòn đảo cực nhỏ có người ở đẹp như tranh vẽ trên thế giới.
Điểm danh những hòn đảo cực nhỏ có người ở trên thế giới


1. Một trong những hòn đảo siêu nhỏ có người ở là đảo Lake Constance nằm ở Slovenia.

2. Đảo Vilgelmshteyn nằm ở Hannover nước Đức trông như một bức tranh phong cảnh hữu tình tuyệt đẹp. Hòn đảo nằm trong hồ Steinhuder Meer, phía Tây Bắc nước Đức. Công tước Wihelm của dòng họ Schaumburg-Lippe đã xây dựng pháo đài trên hòn đảo để bảo vệ vùng đất nhỏ bé của mình. Hòn đảo này thực chất là một công trình nhân tạo với nền móng là đá tảng được ngư dân địa phương vận chuyển đến đây bằng thuyển của họ. Ngày nay hòn đảo này đã trở thành một bảo tàng và là điểm thu hút rất đông khách du lịch.

3. Căn nhà trên hòn đảo siêu nhỏ trên hồ Galve tại Lithuania trông thật ấm .


4. Đảo Mont Saint-Michel thuộc địa phận nước Pháp có một tòa lâu đài. Đảo Mont Saint-Michel là một đảo đá, nằm gần cửa của con sông Couesnon. Dân số của hòn đảo này là 44 người, nơi đây từng là một công sự chiến lược từ thời cổ đai. Từ thế kỷ thứ 8 sau công nguyên, một tu viện đã được xây dựng và tên của hòn đảo cũng được đặt theo tên của tu viện. Đảo Mont Saint-Michel và khu vịnh xung quanh nằm trong danh sách di sản thế giới của UNESCO. Mỗi năm hòn đảo này thu hút 3 triệu lượt khách du lịch.


5. Hòn đảo George thuộc Montenegro cũng nằm trong danh sách này.


6. Đảo Pontikonisi thuộc địa phận Corfu của Hy Lạp có diện tích khá khiêm tốn.


7. Đảo “Gospa od Shkrpela” thuộc Montenegro với một vài ngôi nhà trên đảo.


8. Hòn đảo Dunbar thuộc địa phận Honduras. Để đi hết hòn đảo này, bạn chắc chỉ mất nửa tiếng.


9. Đảo Byarnarey thuộc Iceland.


10. Hòn đảo Visovac thuộc Croatia. Hòn đảo này thuộc sở hữu của một tu viện được xây dựng từ năm 1576. Bao quanh tu viên và tháp chuông là một vòng cây bách, cao và vươn thẳng lên bầu trời. Toàn bộ không gia tu viện được dùng làm một bảo tàng nhỏ, bên ngoài còn có một vườn hoa nhỏ. Cư dân trên đảo là 10 mục sư của tu viện.


11. Đảo Trakai. Hòn đảo này nằm trong hồ Lake Galvė ở Lithuania, nổi bật với một lâu đài hết sức xinh đẹp. Lâu đài này được xây dựng từ đầu thế kỷ thứ 14 với nguyên liệu chính là đá. Đây là nơi tổ chức nhiều buổi biểu diễn, hòa nhạc, lễ hội. Tại Lithuania, lâu đài trên đảo Trakai được coi mà một trong những công trình kiến trúc lịch sử đẹp nhất.

12. Đảo trái tim – Mỹ. Đảo Trái Tim là một phần của thị trấn Alexandria, thuộc bang New York, lâu đài Boldt trên đảo là công trình kiến trúc chính và thu hút sự chú ý của khách du lịch. Người ta có thể đến thăm đảo bằng phà và phải mất một khoản phí nho nhỏ. Ngoài lâu đài Boltd, đảo Trái Tim còn sở hữu 2 công trình kiến trúc nổi bật khác là nhà năng lượng và tháp Alster.


13. Đảo Pfalz – Đức. Pfalz là hòn đảo nằm trên con sông Rhine, có tổng chiều dài là 90m, độ cao trên mặt nước sông tùy thuộc vào lưu lượng nước. 50% diện tích của hòn đảo đã bị phá hủy, phần còn lại vẫn đang được sửa chữa và bảo tồn chu đáo, một bến tàu với nền móng nâng cao đã được xây dụng ở đó. Nhìn từ xa hòn đảo trong khá nhỏ bé và chỉ có một công trình kiến trúc duy nhất nổi bật.

14. Đảo Bled – Slovenia. Đây là một hòn đảo tự nhiên được bao bọc bởi hồ nước cùng tên ở Slovenia. Đảo Bled có rất một vài công trình kiến trúc, phần chính nhất là một nhà thờ được xây dựng từ cuối thế kỉ 17. Một số công trình kiến trúc khác mang đậm phong cách trung cổ. Nhà thờ có một tòa tháp cao 52m và được dẫn vào bằng một cầu thang có 99 bậc, nơi đây thường xuyên được dùng làm địa điểm tổ chức đám cưới. Một loại thuyền gỗ truyền thống có tên gọi là Plenta được dùng làm phương tiện chính để chở du khách ra thăm đảo.

NGÀY NHUẬN 29/2/2020

NGÀY NHUẬN 29/2/2020
Sưu tầm
 
Dương lịch (còn gọi là “Lịch Gregory”) mà chúng ta dùng ngày nay cứ 4 năm một lần lại có “Năm nhuận” (Leap Year).
Nói một cách đơn giản, một năm có 365 ngày nhưng trên thực tế trái đất phải quay quanh mặt trời mất 365,2421 ngày! Con số lẻ 2421 cứ cộng dồn để điều chỉnh cho đúng với một năm 365 ngày nên mới có… Năm nhuận!

Trái đất quay chung quanh mặt trời
Công đầu trong việc đưa Năm nhuận vào dương lịch thuộc về Hoàng đế La Mã Julius Caesar và người kế vị Caesar Augustus với sự hỗ trợ của người Ai Cập. Dưới thời trị vì của Julius Caesar, tháng Hai ban đầu có 30 ngày trong khi tháng Tám có 29 ngày. Tháng Bảy (July) được đặt theo tên ông có 31 ngày.

Chân dung của Julius Caesar
Sau khi người kế vị Caesar Augustus lên ngôi, để biểu hiện sự uy nghiêm cũng như muốn lưu danh sử sách, Augustus đã quyết định lấy thêm hai ngày của tháng Hai và bù đắp vào tháng Tám. Đây cũng là tháng sinh nhật của ông và đặt tên là August (tức tháng Tám) mà ngày nay vẫn còn sử dụng!

Tượng Caesar Augustus
Nếu có “Năm nhuận” thì dĩ nhiên trong năm đó phải có “Ngày nhuận” (Leap Day). Thường thì mỗi năm vào tháng 2 chỉ có 28 ngày. Năm nay là Năm nhuận cho nên mới có ngày 29/2. Đây là một hiện tượng mà những người bình thường ít ai để ý đến, có lẽ vì chỉ xuất hiện mỗi bốn năm một lần.
Gần đây nhất là các năm nhuận 2004, 2008, 2012, 2016, 2020… Đặc biệt, năm nào có số năm chỉ chia hết cho 100 nhưng không chia hết cho 400 thì không phải là Năm nhuận. Ví dụ như các năm 1700, 1800, 1900, 2100... chỉ có 365 ngày.

Ngày nhuận
Theo truyền thuyết, vào thế kỷ thứ V khi một nữ tu sỹ người Ireland tên là St Bridget đã phàn nàn với thần hộ mệnh của nước này, Thánh Patrick, về việc người phụ nữ phải đợi chờ quá lâu để “nửa kia” tỏ lời cầu hôn.
Thánh Patrick sau đó đã quyết định chọn ngày 29/2 là ngày phụ nữ có thể chủ động cầu hôn với nam giới để đi tới bến bờ hạnh phúc. Năm 1288, Scotland đã thông qua đạo luật cho phép phụ nữ được “cầu hôn nam giới trong năm nhuận”. Luật này chẳng khác gì tục lệ hôn nhân theo mẫu hệ mà ta thường thấy còn sót lại ngày nay.

Cầu hôn nam giới trong Ngày Nhuận
Có điều ít ai để ý đến những người “trót” sinh ra vào ngày 29/2. Họ là những “leaper” hay "leaping" theo cách gọi của người Phương Tây. Oái ăm là sinh nhật được kỷ niệm hàng năm nhưng lại không có ngày 29/2 trong những năm không nhuận.
Làm sao đây? Chỉ còn một trong 2 cách để giải quyết chuyện tổ chức kỷ niệm ngày sinh của mình: hoặc chọn ngày 28/2 hoặc ngày đầu tháng Ba… nếu như không muốn phải 4 năm mới được tổ chức sinh nhật một lần.


Leap Day
Có xấp xỉ khoảng 4,1 triệu người trên thế giới sinh ra vào ngày 29/2. Một số người nổi tiếng đáng chú ý sinh ra vào ngày này như Giáo hoàng Paul III (1468), nhà thơ John Byrom (1692), nhà soạn nhạc người Ý Gioachino Rossini (1792)…
Có nhiều người tin rằng năm nhuận là những năm “xui xẻo”. Theo họ, điều này có thể giải thích nạn dịch Virus Corona đang lan tràn khắp thế giới trong năm nay.
Trước đó, ngày 29/2 cũng là ngày kỷ niệm “Bệnh hiếm gặp”. Ngày này được giới thiệu lần đầu tiên vào 2008 khi một nhóm bệnh nhân mắc phải các chứng bệnh này đến từ nhiều nước khác nhau tụ hội lại và tổ chức một chiến dịch nhằm nâng cao nhận thức của cộng đồng.

Sinh ngày 29/2
Bỏ qua những suy nghĩ về tâm linh hoặc mê tín, chúng ta hãy nghĩ đến Ngày nhuận để chia xẻ niềm vui sinh nhật của những người sinh ra vào ngày 29/2. Ngày nào cũng vẫn chỉ là… một ngày trong cuộc sống phù du này. Thế cho nên:
HAPPY BIRTHDAY TO THOSE WHO WERE BORN ON LEAP DAY!

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2020

NGHE DỒN RẰNG

NGHE ĐỒN RẰNG
Thơ: Quách Như Nguyệt
Nhạc: Văn SơnTrường
Tiếng hát: Ca sĩ Thúy Huyền
PPS: Oanh Trịnh

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2020

TÔI CÓ MỘT CÔ CON GÁI NUÔI


TÔI CÓ MỘT CÔ CON GÁI NUÔI
Câu chuyện cổ tích thời nay
Nguyễn Bích Hằng


Kể cả bạn thân thiết cũng ít người biết rằng tôi có 1 cô con gái nuôi, đơn giản là vì tôi chưa nuôi Đào ngày nào nhưng Đào gọi tôi là mẹ – mẹ nuôi và tôi hạnh phúc vì điều đó.
Tôi gặp Đào vào một ngày giữa năm 2008, em đến văn phòng gặp tôi để đăng ký phẫu thuật răng hàm mặt miễn phí với đoàn bàc sĩ Surgicorps đến từ Mỹ, một duyên hội ngộ khi tôi gửi thông điệp này lên mạng AIT Alumni VN (Hội Cựu Sinh Viên AIT tại VN), một người bạn nào đó bên Pháp báo tin cho người nhà tại VN là một người bạn của Đào để rồi đưa em đến gặp tôi. Tôi sửng sốt khi gặp Đào lần đầu với khuôn mặt bị cháy 1 nửa và 1 bàn tay không còn nữa, nhưng em không hề ngần ngại với khuôn mặt ấy mà rất tự tin, luôn nhìn thẳng vào tôi khi nói chuyện. Tôi hỏi chuyện Đào mà trong lòng tràn đầy thương cảm xót xa.
Đào sinh ra trong một gia đình nghèo đông con tại Bình Định. Vùng nông thôn Việt Nam thường có tục lệ đốt than hơ nóng cho các bà mẹ sau sinh mà họ tin rằng sẽ tốt cho sản phụ và trẻ sơ sinh, Đào cũng được hơ than bằng cách đó. Khi chưa đầy tháng, mẹ em cho em nằm võng bên dưới đốt 1 chậu than hồng, hôm đó chỉ trong 1 khoảng khắc mẹ em bỏ con ra ngoài sân lấy nước thì nghe tiếng kêu xé ruột trong nhà, bà không thể ngờ đứa con gái út bé bỏng của mình mới 28 ngày tuổi chưa hề biết lẫy lại có thể lật ra khỏi võng và nằm trên chậu than hồng như có một bàn tay siêu hình gây ra vì lúc đó trong nhà không có một ai cả. Đứa trẻ giãy giụa trong than, cháy hết 1 bên thân thể, cháy cụt hết các ngón tay trái và 1 bên mặt, em được đưa đến bệnh viện cấp cứu, do bị hoại tử nên phải cắt cánh tay trái đến gần khủy. Chỉ sau một thời gian chữa chạy, bệnh viện cũng bó tay, trả em về nhà nằm chờ chết. Nhưng em không chết, em cứ thế lay lắt vượt qua cái chết để được sống.
Lớn lên với nỗi đau thể xác đã hóa thành sẹo khắp gương mặt và 1 phần thân thể em, mắt và miệng bị co rúm lại đến nỗi em không thể há mồm, cánh tay không thể duỗi ra, thế nhưng đến năm 7 tuổi em mới nhận thức được sự khác biệt của mình qua ánh mắt khinh bỉ, qua sự trêu chọc, nhạo báng của bạn bè, và cứ thế em sống trong tủi nhục cho đến năm 22 tuổi.
Hôm đó qua đài phát thanh em được biết có 1 đoàn bác sĩ Mỹ đến Việt Nam phẫu thuật sứt môi, hở hàm ếch miễn phí ở Quy Nhơn và em lập tức lên đường dù đã hết hạn đăng ký. Vị trưởng đòan, bác sĩ phẫu thuật, Dr. Frank Walchak và Carolyn vợ ông, y tá phòng mổ đến từ Spokane, ngay từ lần đầu gặp em, ánh mắt khẩn khoản cầu xin của em đã chạm vào lòng trắc ẩn của họ và như hai vị thần hộ mệnh, họ đã nhận ra sứ mệnh của mình.
Frank biết không chỉ 1 lần phẫu thuật, em cần phải phẫu thuật nhiều lần để cải thiện khuôn mặt ấy và họ đã quyết định tìm mọi cách đưa em sang Mỹ. Sau 2 năm nỗ lực xin visa và làm các thủ tục chuẩn bị cho Đào, hai vợ chồng vị bác sĩ nhân hậu và bao dung ấy đã đưa được em sang Mỹ. Chín tháng ở với họ và trải qua nhiều cuộc phẫu thuật đau đớn, khuôn mặt em được cải thiện đáng kể, ở đó em luôn được coi như cô con gái út trong gia đình với 2 người chị gái đầy yêu thương. Em được học tiếng Anh, học lái xe và trượt tuyết dù chỉ có 1 tay, họ yêu em và luôn coi em như một người bình thường. Em nhút nhát vì mọi thứ đều lạ lẫm vô cùng vì đây là lần đầu tiên em bước chân ra khỏi lũy tre làng chứ chưa nói đến chuyện ra khỏi biên giới. Những tâm hồn cao đẹp đã hội tụ tại đây để mang đến cho đời những điều kỳ diệu. Nhưng dù sao thì cũng đến ngày em phải về nước và đối mặt với cuộc sống của chính mình.
Khi tôi gặp Đào, cô ấy đã trải qua 7 lần phẫu thuật, khuôn mặt tuy đã cải thiện hơn trước nhưng thực sự những vết sẹo vẫn còn chằng chịt, mắt và miệng vẫn bị kéo lệch 1 bên. Sau khi từ Mỹ trở về Đào đã quyết tâm từ Bình Định ra thành phố Hồ Chí Minh xin việc và học thêm tiếng Anh và kế toán vào buổi tối. Lúc đó công việc của em thực sự rất khó khăn và khắc nghiệt. Không chỉ lo cho bản thân mình, Đào vẫn phải đi bán vé số tại bến Bạch Đằng, mỗi đêm được khoảng 50 ngàn đồng để gửi về nuôi cha mẹ mình ở quê.
Ngay buổi sáng đầu tiên khi đoàn Surgicorps vừa hạ cánh, trong lúc chờ check in tại khách sạn Majestic họ đã tranh thủ sơ khám cho Đào và 1 số bệnh nhân khác, bất kể mệt mỏi do lệch múi giờ và chưa ăn uống gì. Buổi chiều hôm đó họ bắt tay vào làm việc ngay, Đào là trường hợp được thử máu buổi chiều đó và được họ quyết định phẫu thuật ngay ngày hôm sau vì họ muốn có 1 tuần điều trị hậu phẫu cho em trước khi họ về nước. Buổi tối Đào gọi điện cho tôi giọng rất hoang mang, em nói em không thể phẫu thuật ngay ngày mai vì bà chủ không cho phép nghỉ. Thực sự em rất khó khăn để lựa chọn hoặc mất việc hoặc được phẫu thuật, mà em thì cần rất nhiều lần phẫu thuật nữa để cải thiện gương mặt, mỗi dịp như thế này là cơ hội vàng cho em. Tôi chỉ nói với em hãy xin phép và trình bày cặn kẽ với bà chủ, nếu không được và sau này bà chủ vẫn đuổi việc thì gọi cho cô, hãy tin rằng cô sẽ giúp con.
Năm đó công ty tôi cũng đăng ký cho em Toàn, một nhân viên nam là trưởng phòng vé máy bay, được phẫu thuật vá 1 bên cánh mũi, dị tật bẩm sinh do mẹ em bị cúm khi mang thai. Tôi vào thăm các em ngay sau khi phẫu thuật xong và tặng quà cho tất cả các bệnh nhân trong dịp đó. Thật cảm động khi được thấy các bác sĩ Mỹ trong phòng hậu phẫu bồng bế từng em nhỏ dỗ dành, cho quà bánh để các em khỏi lo lắng và đau đớn. Toàn cảm động nói với tôi, khi con mở mắt ra người đầu tiên con nhìn thấy là chị Đào đang ngồi bên con, chị ấy đã pha nước chanh và đợi con tỉnh dậy để cho con uống, dù chị ấy cũng mới chỉ phẫu thuật trước con không lâu. Câu chuyện ấy tôi không bao giờ quên, tôi biết đằng sau khuôn mặt khiếm khuyết của Đào là một tấm lòng nhân hậu.
Một tuần sau Đào gọi điện cho tôi nói như khóc: “ Cô ơi con bị đuổi việc rồi cô ạ”, không chút đắn đo tôi nói “Ngay khi con bình phục hãy đến công ty gặp cô” dù lúc đó tôi cũng không biết Đào có thể làm được việc gì không? Việc nhận Đào vào công ty tất nhiên do quyết định của tôi thì không ai ngăn cản nhưng nhìn ánh mắt một số nhân viên tôi biết Đào sẽ không dễ dàng gì khi làm việc ở đây, nhưng rất may Đào đã có Toàn luôn bảo vệ và thân thiết từ khi hai bạn cùng nằm phẫu thuật trong bệnh viện.
Thật đáng ngạc nhiên, tuy chưa được học hành đến nơi đến chốn, nhưng Đào rất thông minh và chăm chỉ, bất kể việc gì được giao em đều hoàn thành tốt nhất, kể cả phần mềm kế toán mới nhất em cũng nắm bắt rất nhanh chóng. Hàng ngày em vẫn chạy xe máy bằng 1 tay, làm mọi việc bằng 1 tay nhưng không khiến em ngại ngùng bất kể việc gì. Em âm thầm làm việc mà không hề kêu ca, khi tôi phát hiện em bị chèn ép và hỏi han thì em đều nói “Không sao, mẹ cứ để tự con giải quyết”. Em cũng xin được gọi tôi là mẹ từ ngày ấy, em nói “Vì mẹ đã sinh ra con lần thứ hai”.
Em đã trở thành một nhân viên văn phòng như thế đấy!
Dịp đó ông bà Frank & Carolyn Walchak đi phẫu thuật từ thiện tại Trung Quốc biết tin Đào có được công việc tốt tại EVIVA, họ lập tức bay sang Việt Nam để làm một việc là cám ơn tôi. “Trời ơi, tin được không???” hôm đó ông bà mời Đào đến ở chung phòng trong khách sạn và mời tôi đến, nhìn cách ông bà ôm Đào, giới thiệu với tất cả mọi người đây là con gái của chúng tôi một cách tự hào mà không hề bối rối trước những ánh nhìn tò mò lạ lẫm, tôi thấy cảm động vô cùng. Tôi nói với họ “Người mà cần được cám ơn hôm nay chính là ông bà, từ một đất nước xa xôi ông bà đến đây, yêu thương, cưu mang một cô gái nghèo tàn tật của chúng tôi, thì không lẽ gì tôi là một người Việt nam lại không làm được điều đó.” Nhưng ông bà ấy cứ khăng khăng nói rằng tôi mới là người đã thay đổi hoàn toàn chất lượng cuộc sống và công việc của Đào. Thật tuyệt vời khi trong cuộc đời của mình có thể được gặp được những con người như thế.
Tôi luôn kể những câu chuyện về sức mạnh tinh thần sẽ mang đến những điều kỳ diệu để khuyến khích và động viên Đào hãy ước mơ một hạnh phúc như những người khác và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình. Tôi biết Đào đã cố gắng hết sức nhưng chưa chắc em đã tin những câu chuyện tôi kể, em nói rằng không bao giờ em dám mơ có một gia đình như bao người khác.
Thế rồi vào một ngày mùa Hè hai năm sau đó, Đào bẽn lẽn kể cho tôi câu chuyện có một vị bác sĩ nha khoa trong đoàn Rotaplast của ông bà Walchak, đã từng gặp Đào lần đầu từ khi em còn là một cô bé ở quê nghèo Bình Định, lâu nay anh ấy vẫn thường động viên, chuyện trò với em qua mạng, nay anh ấy đến Đà nẵng và muốn hẹn hò với em. Đào hỏi tôi có nên đi không và lo lắng không biết mình có bị lợi dụng không? Lúc đó tôi thật lòng nói với Đào “Con không có gì để bị lợi dụng cả, nếu anh ấy muốn đến với con thì đó chỉ có thể là một tấm lòng yêu thương và nhân ái vô cùng, con hãy đón nhận bằng cả tấm lòng, đó chính là món quà của trời đất trao tặng cho con.”
Quả thực Dr. Michael French là một người như thế, anh chàng đến ra mắt tôi tại văn phòng EVIVA và sau đó là một bữa tối thân mật tại nhà tôi với sự chứng kiến của hai vợ chồng tôi, anh chàng ôm lấy Đào với sự chân thành hiếm có, nói rằng Đào là cô gái đẹp nhất và anh luôn tự hào khi đi cùng Đào. Tôi hiểu ra rằng chuyện cổ tích luôn có thể xảy ra giữa đời thường, Đào đã sống với tấm lòng chân thành, hiếu thảo, nhân hậu và sự nỗ lực không ngừng, em xứng đáng được hưởng hạnh phúc như những câu chuyện cổ tích mà em được đọc hồi nhỏ.
Bây giờ Đào đã thành mẹ của 2 thiên thần đáng yêu là Michelle 6 tuổi và Mitchell 4 tuổi, gia đình em đang sống ở Murphys, California, Hoa Kỳ. Thật đáng kinh ngạc khi em sang Mỹ chỉ vài năm đã có thể vừa hoàn thành chương trình học tại Columbia College với kết quả xuất sắc, vừa nuôi dạy 2 con nhỏ rất chu đáo, vừa hàng ngày tự lái xe đi học và đi làm kế toán tại phòng khám Nha Khoa của chồng (Safari Smiles Dental) tại Sonora. Hàng năm gia đình em đều trở về Việt Nam thăm gia đình và đến các trại trẻ mồ côi, khuyết tật khám răng, tặng quà cho các em nhỏ như một lời tri ân đến cuộc đời.
Một sự tình cờ, hình như mọi sự tình cờ thực ra đều có nguyên do của nó, trên một chuyến bay ra Hà Nội vào tháng Tư năm 2017 tôi ngồi cạnh Văn Nữ Quỳnh Trâm, cô đạo diễn bộ phim tài liệu về lạm dụng tình dục “Bước Qua Bóng Tối”, một bộ phim được giải vàng liên hoan truyền hình toàn quốc năm 2017. Tôi đã kể câu chuyện về Đào cho Trâm nghe như một sự chia sẻ về sự kỳ diệu trong cuộc sống, Trâm xin tôi được để cô ấy làm phim về Đào, thế nhưng phải mất 6 tháng sau, tôi và cô ấy mới thuyết phục được Đào đồng ý đưa câu chuyện của mình lên phim. Tôi nói với Đào “Câu chuyện của con có thể truyền cảm hứng và giúp đỡ được những người có hoàn cảnh như con, hãy truyền cho họ niềm tin vào cuộc sống như con đã từng sống, ai cũng có quyền được hạnh phúc nếu biết rằng hạnh phúc chính ở trong tay mình”.
Tôi luôn tự hào về Đào và thường hay kể câu chuyện này mỗi khi cần truyền cảm hứng sống cho ai đó.

ẢNH TẾT NĂM 1920

ẢNH TẾT NĂM 1920
(Ảnh tết năm 1920, đúng 100 năm trước của nhiếp ảnh gia nước ngoài)
Thành Nhân

Cứ mỗi dịp Tết đến xuân về, tôi lại thích nghĩ về quá khứ,về những gì đã qua.
Hình ảnh cái tết cổ truyền vào năm 1920, cách đây đúng 100 năm, được một nhiếp ảnh gia người nước ngoài ghi lại. Các hình ảnh trải qua 100 năm đã được Đại Nam Phục Ảnh phục chế lại màu.
Cứ mỗi dịp Tết đến xuân về, tôi lại thích nghĩ về quá khứ, về những gì đã qua. Tết là một cái cớ để sống chậm lại và suy ngẫm về những giá trị cũ. Thời gian lúc này như chậm lại để cho những dòng ký ức cứ bám quanh người đặc quánh, nghi ngút.
Di sản của ông cha ta để lại không chỉ là những thứ xa xôi, cao siêu như giá trị văn hóa tinh thần của dân tộc cần được đánh thức và bảo tồn mà còn là những khoảnh khắc, thói quen, con người đã gắn bó sâu đậm đến mức trở thành một phần của tiềm thức, không bao giờ thay đổi.
Ban biên tập mời các bạn cùng nhìn lại con người Việt Nam trong không khí tết của 100 năm trước qua những bức ảnh tư liệu quý hiếm…










































Ảnh tư liệu Tết nguyên đán 100 năm trước:
https://youtube.com/watch?v=wt0cQjYg5Jw%3Frel%3D0