KHÚC
XUÂN XƯA
Phùng Trần – Trần Quế Sơn
(Kính họa vận”Khúc Chiều” của Nhà thơ Nguyễn Vô Cùng)
1.
Đã biết còn đâu ngày tháng cũ
Mộng tàn theo gió chướng đi
qua
Quê hương cách biệt đang sầu
khổ
Giọt lệ buồn thương có xóa
nhòa?
Bến nhỏ sông xưa im tiếng hát
Xóm nghèo đêm vắng bặt lời ca
Hoen môi lệ đắng trang tình
sử
Chấp bút lần theo bóng ngả
tà.
2.
Ngả tà lạnh ngắt hướng trời
Tây
Lữ khách bơ vơ những tháng
ngày
Mây trắng thẫn thờ chiều nắng
vội
Lá vàng xao xác khói sương
lay
Tha hương tị nạn lưu đày
khách
Thân nghiệp sa cơ dấu thẹn
mày
Rượu đắng chuốc thêm vài cốc
nữa
Cho vơi đời tủi ngấm men say.
3.
Men say quên tạm buồn nhung
nhớ
Bao nỗi hờn căm thấm giọt sầu
Nước loạn ngôi thay cuồng
sóng dữ
Nhà tan của mất ngập trời
thâu
Soi gương hóp má thâm quầng
mắt
Nhìn ảnh mồi da luống tuổi
đầu
Nuối tiếc một thời hưng thịnh
cũ
Ngẫn ngơ trăm mối ruột gan
đau.
4.
Gan đau nhức nhối những trăm
chiều
Bối cảnh nhuộm màu ngó tịch
liêu
Phố vắng đèn khuya hiu hắt
ngủ
Canh dài gác nhỏ lạnh lùng xiêu
Bờ đê ruộng lúa vườn hoang quạnh
Làng mạc cây đa ngõ vắng thiu
Nỗi nhớ choàng lên năm tháng
cũ
Còn đây dĩ vãng mến thương
nhiều.
5.
Thương nhiều bao lớp trai
thời chiến
Từng sóng người đi dậy thét
gầm
Những tưởng mùa Xuân vang
tiếng dội
Ngờ đâu sự thế ngọng lời câm
Thôi đành khép lại thời ngang
dọc
Mà vẫn bừng sôi khí tiết ngầm
Mơ gót Kinh Kha mòn mõi quá
Chạnh lòng chuốt vận khúc
tình ngâm.
6.
Tình ngâm như trống giục liên
thùng
Oan nỗi đau nầy số phận chung
Một phút sai cờ đành hổ thẹn
Ba quân lạc nước phải khôn
vùng
Sao hoài chấp nhận đời quanh
quẩn
Mà chịu hùa theo cảnh láo
lung
Làm kiếp đọa đày thân khổ lụy
Gan đau ruột thắt lửa tâm
bùng.
7.
Tâm bùng ngọn đuốc xưa thề
hẹn
Sông núi liền nhau một cõi
trời
Biển đảo cha ông luôn giữ
trọn
Ba miền đất nước mãi không
vơi
Con Rồng cháu Lạc gương Tiền
Bối
Sử sách ngàn năm danh tiếng
đời
Son sắt vun bồi lời nguyện
ước
Vẹn toàn bờ cõi đến cùng hơi.
8.
Cùng hơi vắt sức chuyển theo
mùa
Góp một bàn tay dựng cảnh xưa
Đất Mẹ giờ tràn người đói khổ
Quê Cha hiện ắp kẻ gian lùa
Lòng người dạ thú càng thâm
độc
Thế thái nhân tình quá bạc
nua
Một mảnh cơ đồ đang rách nát
Lạnh lùng trong bão tố mây
mưa.
9.
Mây mưa đen nghịt giang sơn
rộng
Quê mẹ tang thương dải đất
lành
Thử hỏi nhìn đây bao giới trẻ
Tính ra còn đó lớp đầu xanh
Sao không phát triển nuôi
Dòng giống
Mà cứ phân chia cắt lá cành
Hỡi những hiền tài ra giữ
nước
Đừng khoanh tay ngó chịu cam
đành.
10.
Hơn bốn ngàn năm lịch sử dài
Nước Việt oai hùng luôn tỏa
rạng
Tấm lòng son sắt mãi còn dai
Chân mòn gối mỏi không dừng
bước
Tâm sáng trí cao vẫn giũa mài
Làm khách lưu vong nơi xứ lạ
Mong ngày đất Mẹ sáng trời
mai.
Bài Xướng
KHÚC CHIỀU
Nguyễn Vô Cùng
1.
Mấy chục năm rồi xa chốn cũ
Ngỡ ngàng cứ tưởng mới vừa
qua
Chói chang nắng đổ giàn hoa
úa
Thầm lặng người đi sóng lệ
nhòa
Nỗi nước tim mòn thân lữ thứ
Cung đàn máu rướm bản du ca
Chân mây vẫn ngóng mùa sum
họp
Đất cũ hồi sinh kịp bóng tà
2.
Tà dương thấp thoáng cuối non
Tây
Xao xác chim kêu gợi những
ngày
Ngõ tối mẹ cầu cơn gió lặng
Rừng sâu con đếm nỗi buồn lay
Một trời đổ vỡ tràn năm tháng
Hai tiếng thương đau lấm mặt
mày
Đổi chủ quê mình ra xứ lạ
Cho người tan tác mảnh hồn
say
3.
Mảnh hồn say khướt trời xa
lắc
Ta mãi ôm chi một phiến sầu
Rời rã vai gầy lưng núi thẳm
Chập chờn mộng dữ trắng canh
thâu
Cồn xưa khói tỏa cay bờ mắt
Dặm khách sương chan bạc mái
đầu
Son phấn tuồng đời ghê mặt vẽ
Cười khan mà dấu cõi lòng đau
4.
Dấu cõi lòng đau giữa chợ
chiều
Nghe chừng phố xá cũng cô liêu
Nắng chưa đủ ấm ngày mau tắt
Tình vẫn dâng đầy bóng vội
xiêu
Rượu vắng tri âm thành đắng
ngắt
Đàn chùng lạc điệu cũng buồn
thiu
Mày râu phờ phạc đời ly khách
Bến nước soi gương thẹn ít
nhiều
5.
Ít nhiều cũng một thời chinh
chiến
Còn thoảng bên tai tiếng đạn
gầm
Xung trận máu tràn cơn bão
lửa
Hạ màn hồn đọng nỗi buồn câm
Biết câu thế sự là mây thoảng
Sao kiếp nhân sinh tựa sóng
ngầm
Từng đợt xô ta về đảo vắng
Quanh mình ôi cả biển sầu
ngâm!
6.
Ngâm khúc thơ xưa những thẹn
thùng
Đâu giòng máu Việt trước thù
chung
Binh thuyền phá Hán tài thao
lược
Chiến mã bình Mông chí vẫy
vùng
Thế nước cheo leo bờ vực thẳm
Lòng người chới với nỗi lao
lung
Trong đêm chợt thấy từ muôn
ngả
Ánh lửa yêu thương nổi bập
bùng
7.
Bập bùng ánh đuốc hay lời hẹn
Một sáng hoan ca dậy đất trời
Vén áng mây mù cho nắng dọi
Khai dòng lệ ứ để sầu vơi
Đem trang sử cũ soi hồn nước
Lấy trái tim son dệt mộng đời
Đường dẫu thác ghềnh chân có
mỏi
Lòng quê xin giữ đến tàn hơi
8.
Hơi ấm trao nhau phút chuyển
mùa
Người về dựng lại mái nhà xưa
Thềm hoang mấy độ tầng rêu
phủ
Vách trống bao phen ngọn gió
lùa
Biết ánh tà dương gần xế bóng
Mà tình cố lý chẳng già nua
Nghe chăng tiếng vọng từ xa
thẳm
Một dãi cơ đồ bỏ nắng mưa
9.
Nắng mưa chẳng nhạt tình non
nước
Siết chặt bàn tay nối mộng
lành
Mở cửa tự do trời biển rộng
Gieo mùa nhân ái ruộng đồng
xanh
Chồi non thế hệ dần thêm lá
Lộc biếc dân sinh sẽ đậm cành
Khi trái tim mang giòng máu
Việt
Quay lưng ngoảnh mặt, hỏi sao
đành.
10.
Hỏi sao đành đoạn, hỏi riêng
ai
Gẫm cuộc trăm năm được mấy
dài
Rõ mặt, hư danh còn luẩn quẩn
Tàn đêm, ảo mộng cứ dằng dai
Dẫu hồn cố thổ thường vương
vấn
Sóng bước ly hương vẫn miệt
mài
Quán trọ bên trời bao thổn
thức
Mơ mòng đất mẹ một ngày mai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét