Hai Hùng SG
Cái không khí lạnh từ phương bắc ùa về bất chợt khiến cho dân Sài gòn phải co ro khi màn đêm buông xuống, vùng đất này đã từ lâu chỉ thuần hai mùa mưa và nắng. Do vậy mà năm ấy, tôi mới biết thế nào là cái lạnh thật sự của mùa Đông .
Nhìn tờ lịch treo trên tường đã là hai mươi bốn tháng mười hai. Vậy là một mùa Noel lại về với quê hương trong thời chinh chiến. Tuy sống trong thủ đô nhưng hàng đêm, tôi vẫn nghe tiếng súng đì đùng từ xa vang vọng về. Thỉnh thoảng dỏi mắt về phía xa xa nơi tiền tuyến, thấy những đóm mắt hỏa châu soi sáng trong đêm trường khiến tôi có cái cảm giác man mác buồn và bất an trong lòng khi quê hương vẫn còn tràn lan cơn binh lửa .
* * *
Buổi học sáng hai mươi bốn nọ, tôi thấy sao thời gian dài lê thê bởi cả đám bạn tôi không kể lương hay giáo đều hẹn cùng nhau đêm này phải ra trung tâm Sài gòn để xem cái không khí đêm giáng sinh ở Nhà thờ Đức bà ra sao thay vì hưởng Noel nơi vùng ven đô như mọi năm .
Không biết có phải vì háo hức mong cho cuộc vui mau đến hay chăng mà mấy nàng trong nhóm của chúng tôi chểnh mãng việc học, các cô nàng cứ châu đầu vào nhau to nhỏ bàn bạc khi đêm về sẽ mặc quần áo, giày dép và trang điểm ra sao. Lúc này trên bục giảng, thầy Khoa đang say sưa giảng bài, bổng dưng có tiếng khúc khích cười từ “xóm nhà lá” nơi cuối lớp vang lên. Khẻ chau mày, thầy Khoa ném cái nhìn qua đôi mục kính, thấy các cô nương đang "họp chợ”, thầy bèn gỏ mạnh cây thước kẽ trên bàn, âm thanh vang dội khiến các cô nàng hốt hoảng im thin thít. Chỉ cây thước kẽ về phiá mấy "bà tám”, thầy Khoa nói :
– Nè nè mấy em ngồi chổ bàn của em Nhàn lên hết trên đây cho tui, giờ học không lo nghe tui giảng bài mà nói chuyện rân trời ai chịu đời cho thấu?
Cả bầy "Thiên nga” lần lượt đứng xếp hàng nơi bục giảng, gương mặt các nàng lúc này chẳng nàng nào có mùa xuân, thầy Khoa cất giọng hỏi :
– Nãy giờ nói gì với nhau đâu, kể cho tui nghe coi, phải nói cho đúng sự thật nghe, cố tình nói sai là tui giải giao các em cho thầy giám thị tính sổ với mấy em luôn.
Con Nhàn là cái đứa trong nhóm “xóm nhà lá” đồng lòng tôn là bậc đàn chị của nhóm, có lẽ vì cái danh vị này nên Nhàn vội lên tiếng trả lời :
– Thưa thầy ! Tụi em… Tụi em…
Thấy thái độ rụt rè của con Nhàn thầy Khoa mĩm cười và nói :
- Tụi em…Tụi em đang bàn chuyện đi chơi đêm nay đúng không ?
Như sắp chết đuối mà vớ được cái phao, Nhàn không xác nhận đúng sai mà nó hỏi vặn lại thầy Khoa:
- Ủa sao thầy hay quá vậy, chuyện gì thầy cũng biết hết trơn?
Thầy Khoa cười to lên khiến cái kiếng đang nằm trên sóng mũi giật giật lên theo tiếng cười của thầy. Đợi cho cảm xúc lắng xuống, thầy Khoa mới nới :
- Tui cũng từng mang tâm trạng như các em thôi. Ngày trước mỗi lần đến Noel, cái không khí chộn rộn của phố xá nó lây lan vô không khí của học đường, tui cũng từng bị thầy bắt tại trận như các em hôm nay. Vì tính chất quan trọng của bài tui đang giảng, mong các em chăm chú nghe để làm bài cho tốt, tôi tha cho các em lần này, nên nhớ không có lần sau đâu nhé!
Được thầy tha cho một bàn thua trông thấy nên cả đám con gái “tội đồ” này cùng đồng thanh la lên:
- Chúng em cám ơn thầy ạ !
Như muốn tạo không khí vui vẻ cho buổi học, thầy Khoa nói đùa theo:
– Thôi được rồi, tui lấy cám nuôi heo, còn ơn thì trả lại cho mấy người đó!
Sau câu nói của thầy, cả lớp cười vang lên khiến cho buổi học hôm ấy đã hằn in lên trí nhớ chúng tôi chắc chẳng bao giờ phai nhạt.
* * *
Trời về khuya, gió lạnh thổi thốc từng cơn, trên đường xe cộ đông đúc, khách bộ hành phải chen chúc nhau trên vỉa hè, nam thanh nữ tú cặp kê cùng nhau đến nhà thờ để mừng thánh lễ, không khí thật vui và đầy màu sắc. Chúng tôi cũng từng cặp, chở nhau bằng xe đạp, đoạn đường từ chợ Gò vấp để ra được đến nhà thờ Đức Bà phải qua nhiều dốc, cái dốc mệt nhất là dốc cầu Bông vì nó cao hơn những cái dốc khác trên suốt con đường chúng tôi đi. Sau lưng tôi, trên cái “bọt ba ga” là con Nhàn. Hôm ấy, Nhàn vẫn mặc cái áo dài trắng như những hôm đi học. Cũng may Nhàn có thân hình mảnh mai nên cái thân ròm của tôi cũng bớt mệt nhọc khi đưa nàng đến nơi. Tội nghiệp nhất là thằng Xuân, nó kết thân với con Xinh từ lâu, hai đứa thật xứng đào xứng kép, thằng Xuân thân hình bệ vệ, còn con Xinh thì thân hình hơi đẫy đà nên khi chở con Xinh đến nơi thì cái áo của thằng Xuân ướt nhẹp như vừa mắc phải cơn mưa giữa mùa đông giá buốt. Đang hổn hển thở vì mệt nhưng khi nghe con xinh thỏ thẻ hỏi :
- Anh Xuân chở Xinh có mệt lắm không?
Không cần hỏi, chỉ cần nhìn gương mặt thằng Xuân thì tôi cũng có câu trả lời rồi nhưng khi nghe nó trả lời với con Xinh thì trong bụng tôi nói thầm "Thằng quỷ Xuân này dóc tổ". Tuy nhiên lúc này tôi mới nghiệm ra sức mạnh của tình yêu là đây.
– Ối xời, Xuân chở Xinh đi cùng trời cuối đất cũng chẳng biết mệt là gì, ba con dốc lẻ lẻ như dốc cầu Bông ở Đakao nhằm nhò gì!
Nghe Xuân nói vậy, Xinh lấy làm vui ra mặt, nó mở bóp lấy cái khăn mù xoa màu hồng thơm mùi nước hoa thật ngọt, nó chậm những giọt mồ hôi còn đọng trên gương mặt thằng Xuân, Tôi thấy hai đứa thể hiện tình cảm dành cho nhau thật nồng nàng và sâu lắng, tôi thầm ước ao sao Nhàn không có cái cử chỉ chăm sóc mình như con Xinh đối với thằng Xuân nhỉ? Sau này thì tôi mới biết hai đứa chúng tôi tuy có cảm tình cùng nhau nhưng chưa ai dám thố lộ công khai, Nhàn thì e ấp còn tôi thì đúng là "thỏ đế” nên tình cảm chúng tôi nó cứ như lục bình trôi sông .
* * *
Gửi xe xong, chúng tôi cùng nắm tay nhau rảo bước đến nhà thờ, trong đầu tôi chợt nhớ những bản nhạc tình trong mùa Noel :
"Chúa ơi! Con là người ngoại giáo, trót yêu, yêu một người có đạo. Chắp tay con quỳ lạy chúa trên cao, tuy con sinh ra là người ngoại đạo nhưng chủ nhật thường hay đi xem lễ …”
Len lỏi qua những dòng người đông đúc, chúng tôi cũng vào được gần cửa chính của Vương cung Thánh đường. Đứng nép sát bên Nhàn, hương thơm da thịt của nàng lan tỏa vào mũi tôi khiến tôi ngây ngất nhưng tôi cố gắng kiềm chế những ý nghĩ đen tối vì mình đang cùng một con chiên của Chúa mừng thánh lễ chờ giờ phút thiêng liêng của đêm Chúa Giáng Sinh. Tôi chợt nhớ lại những bài hát nói trên diễn lại mối tình của người tuy khác tôn giáo mà chàng trai nọ thường xuyên đi lễ với người yêu sao giống tình trạng của tôi đêm Noel ấy vô cùng. Nhìn lên bàn thờ tượng Chúa trên Thập tự giá, nhìn tượng Chúa Hài Đồng trong hang đá thật to, nhìn đức cha đang rao giảng các bài thánh kinh, nhìn những con chiên đang cung kính đã khiến tôi, một người ngoại giáo, cũng dâng lên một niềm tin dạt dào về tình yêu và những phép lạ của Ngài ban cho loài người. Liếc nhìn Nhàn, tôi thấy nàng như đang nguyện cầu cho người mẹ tật nguyền của mình được mãi mãi bình an trong vòng tay của Chúa, bất giác tôi cũng thầm nguyện cầu cho mẹ của Nhàn đươc nhiều may mắn để bù đắp lại khiếm khuyểt bà đang mang.
* * *
Tan lễ, chúng tôi cùng nhau trở về, đến dốc cầu Bông xe đang bon bon đổ dốc, bổng đâu từ trong hẻm có hai tên nhóc tì phóng xe đạp tông ngay vào xe tôi khiến tôi té lăn bò càng trên đường, Nhàn thì may mắn hơn, chỉ bị té nhẹ nên không mảy may gì cả, chỉ tội cái vạt áo dài bị rách một chút.
Thằng Xuân đến đở tôi dậy nhưng chân tôi bị đau điếng phải bước đi khập khểnh. Rốt cuộc, Nhàn phải đèo tôi về, ngồi sau lưng nàng một lần nữa, tôi "nghe" được hương thơm dịu mát của Nhàn. Đã vậy, Nhàn còn sợ tôi ngồi không vững nên yêu cầu tôi quàng tay ôm qua hông nàng càng khiến tôi có cảm giác ngất ngay khó tả. Lúc này, tôi lại thầm cảm ơn hai tên nhóc kia đã vô tình tạo điều kiện cho tôi cái cơ hội ngàn năm một thuở này. Nhưng ngồi sau để Nhàn chở, tôi thấy nó kỳ kỳ sao đó vì nó giống như cái “rờ mọt” đang kéo cái đầu xe .
Tiệc "rờ vi dông” ở nhà Nhàn kết thúc, tôi ra về mà trong lòng vẫn còn vương vấn cái mùi hương trinh nguyên của người mình yêu mến .
* * *
Tôi nhập ngũ, ra chiến trường, mùa Noel đầu tiên xa nhà, tôi nhớ lắm gia đình, nhớ cô bạn học tên Nhàn đã có một đêm Noel ngọt ngào bên nhau năm nào. Đêm Noel đầu tiên ở chiến trường An Lộc, phía xa xa ngoài vành đai thị xã cũng râm ran tiếng súng, cũng hỏa châu xoay ngang lưng trời. Trong đơn vị, tôi nằm ngủ cạnh hang đá do anh em đơn vị tự làm, cũng Chúa Hài Đồng, cũng máng cỏ, Thiên thần vây quanh, những dây đèn màu nhấp nháy liên tục nơi hang đá khiến tôi liên tưởng đến các vì sao trên trời cao đang soi sáng cho trần thế và cũng để soi sáng cho những người yêu thương tìm đến để cùng nhau sống muôn đời bên nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét