Thứ Hai, 29 tháng 2, 2016

MỘT CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG VÀ THƯƠNG TÂM

MỘT CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG VÀ THƯƠNG TÂM
Nguồn: Blogtamsu

Anh trai từ bỏ em gái sau khi bố mẹ qua đời. Và sự thật nghẹn ngào rơi nước mắt!

Khi bố mẹ qua đời, anh trai là chỗ dựa duy nhất của cô bé. Cô ngoan ngoãn nghe lời anh vì sợ rằng anh cũng sẽ bỏ cô mà đi. Một buổi sáng kia khi tỉnh dậy, cô bé không tìm thấy anh đâu nữa. Trong lòng cô chỉ còn niềm oán hận với người anh bạc bẽo của mình cho đến một ngày hiểu ra sự thật, cô mới òa khóc…
Kể từ ngày hiểu ra rằng bố mẹ mãi mãi không về, cô bắt đầu dựa dẫm vào anh trai vì sợ anh lại bỏ cô mà đi.
Năm lên 6 tuổi, cô mất cả bố lẫn mẹ. Họ bị tai nạn ô tô trong lần về quê thắp hương cho ông bà nội.
6 tuổi, cô chưa thể hiểu hết mọi chuyện đang xảy ra trong gia đình, cô chỉ biết khóc suốt ngày vì bố mẹ không quay về.
Cô còn một người anh trai tên là Nam, cậu bé 14 tuổi, dáng người to cao giống bố. Lúc bố mẹ mất, cậu không khóc, không gào thét mà chỉ ôm chặt cô em gái vào lòng cho đến khi ngủ thiếp đi.
Suốt ngày, cô đều theo sau anh trai đòi bố, đòi mẹ. Cô không thích ăn cơm nửa sống nửa chín của anh trai nấu, không thích mặc bộ đồ nhăn rúm anh trai giặt,…
Kể từ ngày hiểu ra rằng bố mẹ mãi mãi không về, cô bắt đầu dựa dẫm vào anh trai vì sợ anh lại bỏ cô mà đi.
Đêm hôm đó, trời đã rất muộn, rất muộn nhưng cô không chịu ngủ mà ngồi dậy kéo anh trai và hét to: “Em muốn gặp mẹ!”.
Bỗng nhiên, Nam kéo cô từ trong chăn ra, hai tay nắm lấy đôi vai bé nhỏ của cô và nói:
“Mẹ mất rồi, đừng có tìm mẹ nữa, bố mẹ đều không còn nữa, họ sẽ không quay về nữa đâu!”.
Giọng nói của Nam vang lên rất to khiến cô phải im lặng vì sợ hãi. Sau đó, cô dần dần hiểu được bố mẹ cô mãi mãi không quay về, cô hiểu được trên thế giới này chỉ còn anh trai là người thân duy nhất của mình.
Nam úp mặt xuống giường và khóc thật to. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trai khóc kể từ ngày bố mẹ mất.
Cô nhẹ nhàng cúi xuống rồi nằm trên lưng anh trai, cô dùng đôi tay bé nhỏ của mình ôm lấy anh, cảm giác ấm áp như ôm bố mẹ vậy. 
Cô luôn khóc đòi mẹ, anh trai chỉ im lặng và ôm cô vào lòng
Cô bắt đầu dựa dẫm vào anh trai giống như trước kia từng dựa vào bố mẹ: đi học, cô đòi anh chở đi; tan học, anh trai phải đến đón cô.
Trường của cô cách nhà khá xa, mỗi buổi sáng Nam đều chở cô đến trường; đến nơi, người Nam ướt đẫm mồ hôi. Ngồi trên xe, cô nắm chặt lấy vạt áo của anh không rời, cô không khóc đòi bố mẹ như trước nữa. Trước giờ, cô chưa từng nói với anh, kể từ khi hiểu ra rằng bố mẹ mãi mãi không quay về nữa, trong lòng cô luôn bao trùm một nỗi sợ hãi, cô sợ rằng một ngày nào đó, anh trai cũng sẽ rời xa cô.
Cảm giác sợ hãi đó khiến một đứa bé 6 tuổi trở nên ngoan ngoãn, nghe lời đến lạ. Thế rồi, có mơ cô cũng không tưởng tượng được rằng cuối cùng anh trai vẫn bỏ rơi cô.
Hôm đó là ngày cuối tuần, mới sáng sớm, Nam đã phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ chăm chút buộc cho cô hai bím tóc, mặc cho cô bộ váy màu trắng mà cô không biết anh mua cho cô từ khi nào. Sau đó, cô được anh trai dẫn đi công viên chơi rất nhiều trò, ăn rất nhiều món cho đến khi mệt, cô ngủ say trên lưng anh.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trên giường của nhà khác, còn anh trai thì không thấy đâu nữa.
Cô hốt hoảng chạy đi tìm anh. Sau đó, một người hàng xóm mà cô gọi là “thím” nói với cô rằng anh trai cô đi làm thuê rồi, từ nay về sau, cô sẽ sống cùng với gia đình họ. Mặc dù cô biết chú thím là bạn thân thiết của bố mẹ mình nhưng cảm giác bị anh trai bỏ rơi lúc này còn tuyệt vọng, đau đớn hơn khi bố mẹ rời đi. Là anh trai đã bỏ rơi cô, cô đã bị anh trai bán lấy tiền, anh trai không cần cô nữa.
Sau khi biết anh trai cũng bỏ đi không về như bố mẹ, cô nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới có nhiều sự thay đổi. Sự thích nghi nhanh chóng đó mãi đến khi lớn lên, cô nhận ra rằng đó chính là một kiểu để quên đi đau thương.
Cô chủ động học làm việc nhà, tự giặt quần áo. Cô biết đây không phải là nhà của mình, họ không phải người thân của mình nên cô dần dần không còn dựa dẫm vào ai nữa. Kể từ khi anh trai bỏ đi, cô hòa toàn mất đi quyền được nũng nịu, đòi được yêu chiều. Cô cũng có một người anh trai nữa, người đó hơn cô một tuổi, rất nghịch ngợm và đôi lúc còn bắt nạt cô.
Cũng may là bố mẹ nuôi rất thương cô. Mỗi năm họ đều mua quần áo mới cho cô, có đồ ăn ngon cũng luôn để phần. Tình cảm cô đối với bố mẹ nuôi, có yêu thương nhưng sự cảm kích, ơn huệ lại là phần nhiều.
Năm cô 11 tuổi, lúc đó cô đang học lớp 4, một buổi tối nọ, cô đang giúp mẹ vá lại chiếc áo, bỗng mẹ nuôi nói:
“Mấy năm nay, con không nhớ Nam sao? Lúc đó, nó còn bé, sao có thể chăm lo cho con được?”
Cô im lặng không nói. Đúng vậy, cô không nhớ anh trai, mới nghĩ đến cô đã thấy hận nên cô không muốn nghĩ. Cô nói với mẹ: “Mẹ à, đừng nhắc đến anh con nữa”.
Mẹ nuôi thở dài, hình như trong lòng vẫn còn điều gì đó muốn nói nhưng cô đã đi về phòng mất.
Chính xác, cô hận anh, cô không sợ khổ khi đi theo anh, không được đi học thì có gì đáng sợ đâu, cô sẽ theo anh đi kiếm cơm vậy. Nhưng anh đã đập tan mộng tưởng của cô, đã làm mất đi chỗ dựa của người thân duy nhất, đó chính là sự hủy diệt triệt để, không để lại điều gì cả. Vì thế, cô không thể tha thứ cho anh trai mình.
Năm 16 tuổi, thành tích học tâp đứng đầu toàn trường giúp cô thi đỗ vào trường cấp ba, người anh lớn hơn cô một tuổi đang học lớp 11.
Một năm sau, khi người anh đó đang chuẩn bị tốt nghiệp cấp ba, bố nuôi nghỉ việc, ông thuê một cửa hàng nhỏ ở chợ để bán rau. Tối hôm đó, đang ngồi học, cô khát nước nên đi ra phòng khách uống thì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện bên phòng của bố mẹ. Anh trai nuôi nói với mẹ rằng: “Mẹ, con không biết, dù thế nào đi nữa con cũng phải học Đại học”.
“Không được, cái Mai học tốt hơn con, nó có khả năng thi đỗ Đại học”. Tiếng nói của bố nuôi nhỏ nhẹ nhưng rất quyết đoán.
“Lấy đâu ra tiền mà nuôi hai đứa ăn học cùng một lúc chứ?” Mẹ nuôi nói.
Nghe đến đó, cô vội quay về phòng, cô không muốn nghe gì nữa. Lúc đó, cô quyết định để cho anh trai học Đại học, còn cô, học xong cấp ba, cô sẽ đi tìm việc. Bởi từ khi anh trai bỏ cô mà đi, bố mẹ nuôi đã cho cô quá nhiều, cô không muốn thêm gánh nặng cho họ nữa.
Đáng tiếc là anh trai nuôi của cô thi không đỗ và bố nuôi cô vẫn kiên quyết rằng cô phải vào Đại học.
Cô vẫn kiên quyết: “Con không thi đâu, con quyết định rồi!”.
Tranh luận hồi lâu không được, mẹ nuôi cô từ trong bếp nói vọng ra: “Mai à, con bắt buộc phải thi vào Đại học. Con có biết không, anh trai con đã gửi đủ số tiền học phí cho con rồi nên con nhất định phải học Đại học, đừng phụ lòng nó, nó không dễ dàng gì...”.
Cô ngẩn người.
11 năm sau, lần đầu tiên cô lại tìm về hồi ức của anh trai mình.
Bố mẹ nuôi nói với cô: “Năm đó, anh trai con biết một đứa trẻ 14 tuổi như nó không có khả năng để nuôi em gái nên nó mới quyết định ra ngoài đi làm kiếm cơm, còn gửi con lại cho bố mẹ. Nó bán nhà và đưa hết số tiền đó cho bố mẹ bởi nó tin rằng bố mẹ sẽ chăm sóc tốt cho con. Buổi sáng sớm hôm đó, trước khi rời đi, anh con ôm con đang ngủ say trong lòng đưa cho mẹ bế, sau đó nhìn con và hứa rằng: “Thím à, con nhất định sẽ về đón em con, mong thím chăm sóc tốt cho nó…”.
“Từ khi con bắt đầu lên lớp 4, mỗi tháng nó đều gửi tiền về cho mẹ, bố mẹ cũng tích góp lại cho nó. Là bố mẹ vô dụng, nhiều năm qua luôn để con phải chịu ấm ức...” Bố mẹ nuôi nghẹn lòng không nói nên lời, họ cầm lấy tay cô và khóc.
Vậy những năm qua anh ấy đi đâu, sống như thế nào?…Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu, thì ra anh trai chưa từng bỏ rơi cô, anh trai vẫn luôn yêu cô nhưng bằng cách mà mấy năm qua cô không thể lý giải được.
“Thế tại sao anh lại không về thăm mình chứ, không phải anh đã hứa sẽ về thăm mình rồi ư?...”.
Số tiền gửi từ Sài Gòn về, bên ngoài phong bì không ghi địa chỉ cụ thể, cô hạ quyết tâm nhất định phải vào Sài Gòn tìm anh.
Một năm sau, cô thi đỗ và vào Sài Gòn học tập, cô vẫn không thôi nghĩ đến việc tìm anh trai. Thế nhưng giữa đất Sài Gòn rộng lớn như thế, đi tìm một người quả như là mò kim đáy bể.
Tốt nghiệp xong, cô ở lại Sài Gòn và làm việc ở đó, cũng là để tìm anh trai luôn. Vào lúc cô gần như tuyệt vọng, bỗng nhiên cô nhìn thấy một bức ảnh trên mạng: “Trước một quầy báo nhỏ, có một chàng trai người gầy gò ốm yếu, bị mất một tay đang sửa xe đạp…” Khi nhìn thấy dòng chữ ghi tên Nam, cô hoa mắt, người đó chẳng phải là anh trai mình sao? Đúng rồi, là anh ấy.
Cô xem tiếp: “Năm 19 tuổi, người thanh niên làm việc ở một công trường xây dựng, trong lúc đang làm việc thì do gặp sự cố về máy móc nên anh ta đã bị mất đi một cánh tay. Từ đó, anh lang thang phiêu bạt khắp nơi, làm đủ nghề để mưu sinh: nhặt phế thải, đi bán báo, phát tờ rơi,…Và 3 năm trước, anh ta mở một quầy báo nhỏ vừa bán báo vừa sửa xe đạp. Động lực duy nhất để anh sống lạc quan như thế chính là cô em gái...”.
Khi cô xuất hiện trước quầy báo, anh trai cô đang bận rộn với công việc sửa xe đạp, mặc dù mất một tay nhưng động tác của anh vô cùng nhanh nhẹn và điêu luyện. Cô nhẹ nhàng bước lại gần, nước mắt cô rơi xuống lã chã, trước mắt cô chính là người anh mà cô từng hận vì đã bỏ rơi cô, chính là người yêu thương cô nhất, bất chấp tất cả để lo cho cô một cuộc sống đầy đủ.
“Cô gái, cô...” Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, cô khóc nức nở và ngồi xuống nhẹ nhàng lấy khăn lau mồ hôi cho anh.
“Anh à, em là Mai đây!...”
Cô vội vàng ôm lấy anh, đã lâu lắm rồi cô không được ôm anh như vậy, cảm giác đó vẫn ấm áp như hồi bé, cảm giác được an toàn, được yêu chiều…
Tình cảm gia đình luôn thiêng liêng như vậy, nó luôn là chỗ dựa để ta lớn lên, luôn là động lực để ta bước tiếp, dù người thân có làm gì thì hãy luôn nhớ rằng tất cả đều vì những người mà họ thương yêu mà thôi!.

Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2016

CÔ GÁI NGA CÓ BIỆT TÀI XẾP GIẤY

CÔ GÁI NGA CÓ BIỆT TÀI XẾP GIẤY
Nguồn: TrẻĐẹpOnline

Yulia Brodskaya – Tác giả của các bức tranh xếp giấy khiến người xem kinh ngạc. Nhờ vào tài năng hiếm có của mình, Yulia đã được mời mở triển lãm ở không ít nơi trên thế giới.
Yulia Brodskaya nổi tiếng thế giới khi là tác giả của hàng loạt tác phẩm xếp giấy độc đáo với tạo hình khiến người xem ngạc nhiên.
Yulia Brodskaya hiện là một trong những nữ Nghệ sĩ Nga rất nổi tiếng trên mạng.
Yulia là tác giả của hàng loạt bức tranh xếp giấy hết sức điêu luyện, mang phong cách nghệ thuật riêng, độc đáo.
Thậm chí, nhiều người còn gọi cô là Nghệ sĩ xếp giấy giỏi nhất thế giới.
Đựơc điều này bởi mỗi tác phẩm của cô gái trẻ đều khiến người xem ngạc nhiên.
Thoạt nhìn ban đầu, phần lớn mọi người đều không thể hiểu Yulia đang làm gì.
Tuy nhiên, nếu để ý kỹ sẽ thấy đó là cả một sự sáng tạo, quá trình thực hiện với niềm đam mê bất tận.
Cô gái người Nga đã phải uốn từng tờ giấy và kết nối chúng lại với nhau bằng hồ dán.
Công việc này đòi hỏi sự kiên trì, tỉ mỉ và tay nghề điêu luyện.
Có những tác phẩm được ghép lại từ hàng triệu miếng giấy khác nhau, được làm trong nhiều ngày liên tục, tạo thành một bố cục đẹp tuyệt vời.
Mỗi đường nét Yulia thể hiện đều rất tinh tế, thể hiện sự độc đáo, có một không hai trên thế giới.

Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016

CHÍN LOẠI THỰC PHẨM GIẢI ĐỘC

CHÍN LOẠI THỰC PHẨM GIẢI ĐỘC
Nguồn: Internet

Những thực phẩm giải độc cơ thể luôn có sẵn trong thiên nhiên giúp bạn sống không bệnh tật. Theo các chuyên gia y tế, có 9 loại rau củ quả sau đây nếu được dùng trong thực đơn mỗi ngày sẽ giúp loại bỏ độc tố.
Đây được coi là cách khử độc cơ thể dễ thực hiện nhất nhưng không phải ai cũng biết. Bí quyết chỉ đơn giản là 9 loại rau củ quả sau:
1/ CHANH
Chanh có đặc tính chống oxy hóa và giàu vitamin C, rất tốt cho hệ tiêu hóa. Do đó, nước chanh có thể được sử dụng để làm sạch ruột. Một ly nước chanh vào mỗi buổi sáng sẽ giúp giải độc và làm sạch hệ tiêu hóa. Ngoài ra, thêm hai muỗng canh nước cốt chanh tươi vắt vào một ly nước táo. Uống 3-4 lần mỗi ngày sẽ làm sạch các chất nhầy trong ruột.
2/ NẤM ĐÔNG CÔ
Nấm này giúp tăng khả năng giải độc cơ thể, làm giảm lượng cholesterol. Y học hiện đại cho rằng nấm đông cô có chứa nhiều tinh bột, có thể làm tăng khả năng miễn dịch và giải độc của cơ thể, tăng khả năng chống ung thư của cơ thể. Ngoài ra, nấm đông cô còn có thể hạ huyết áp, giảm lượng cholesterol, phòng chống xơ vữa động mạch, có tác dụng bổ tim, gan...
3/ RONG BIỂN 
Rong biển làm giảm cholesterol, bài tiết các chất phóng xạ. Nó có tác dụng loại bỏ các độc tố, ngăn ngừa cơ thể hấp thu những kim loại như chì, cadmium… loại bỏ các nguyên tố phóng xạ trong cơ thể, đồng thời có tác dụng điều trị xơ cứng động mạch, kích thích tuyến yên, làm giảm hormone nữ trong cơ thể nữ giới, làm cho cơ quan sinh sản hồi phục bình thường, loại bỏ bệnh tiềm ẩn của tuyến vú.
4/ NẤM MÈO (Mộc nhĩ) đen có tác dụng hòa tan các chất khó tiêu hóa như: vỏ ngũ cốc, gỗ mụn, cát, mảnh kim loại… ngoài ra còn có tác dụng làm tan sỏi mật, sỏi thận. Mộc nhĩ còn có thể giải độc máu, làm giảm sự đông máu cục, giúp ngăn ngừa bệnh tắc động mạch.
5/ BÍ ĐỎ
Ăn bí đỏ rất có lợi trong việc phòng chống bệnh cao huyết áp, sỏi mật, tiểu đường và một số bệnh biến về gan, thận, giúp các bệnh nhân có chức năng gan thận kém tăng khả năng tái sinh tế bào.
Trong bí đỏ có chứa nguyên tố vi lượng cần thiết cho quá trình tổng hợp insulin. Bí đỏ còn có tác dụng tiêu diệt các chất gây ung thư và các chất gây oxy hóa, bài trừ kim loại nặng và thuốc trừ sâu trong cơ thể người.
6/ BROCCOLI (một loại Choux-fleur màu xanh)
Súp lơ là một trong những thực vật có chứa nhiều đồng nhất, có thể phòng chống truyền nhiễm. Ngoài ra, còn có thể làm sạch mạch máu hiệu quả, có thể ngăn ngừa quá trình oxy hóa cholesterol, ngăn ngừa máu vón cục, giảm nguy cơ bị bệnh tim mạch và tai biến. Ăn nhiều súp lơ có thể tăng khả năng giải độc gan, phòng cảm cúm và bệnh máu xấu. Dùng lâu dài còn có thể giảm nguy cơ ung thư vú, ung thư trực tràng và ung thư dạ dày.
7/ CÀ RỐT (Carot/Carotte)
Cà rốt là loại thực vật có tác dụng giải độc cao, sau khi kết hợp với các ly tử thủy ngân trong cơ thể người, có thể làm giảm nồng độ thủy ngân trong máu, tăng tốc độ bài tiết thủy ngân ra khỏi cơ thể. Các thành phần dinh dưỡng như vitamin nhóm B và vitamin C có trong cà rốt cũng có tác dụng làm mềm da, chống lão hóa. Cà rốt còn làm giảm nguy cơ ung thư buồng trứng ở nữ giới.
8/ CẢI BỐ XÔI (Chử Tàu có nghĩa là Cải Trắng, nhưng không giống Cải bẹ trắng của ta, cò người gọi là rau chân vịt (?)
Cải bó xôi có tác dụng giải độc, giải nhiệt dạ dày, đường ruột, trị táo bón, làm cho tinh thần thoải mái, mặt mày rạng ngời. Cải bó xôi có chứa chất giống như insulin, có thể làm cân bằng và ổn định lượng đường trong máu.Với hàm lượng vitamin cao, tiêu thụ cải bó xôi có thể giúp phòng chống một số bệnh do thiếu vitamin gây nên như nhiệt miệng, bệnh quáng gà.
9/ TRÀ XANH (Chè xanh) (Thé vert/Green tea)
Chè xanh khi làm thức uống hàng ngày sẽ giúp cơ thể thải độc gan và phòng chống ung thư.

Thứ Năm, 25 tháng 2, 2016

SẮC SẮC, KHÔNG KHÔNG

SẮC SẮC, KHÔNG KHÔNG
Nhạc và Lời: Dương Vân Châu Trúc Ca
Tiếng hát: Ca sĩ Ánh Nguyệt


Thôi đừng hờn trách chi Hóa Công.
Hãy trông mây kia trôi bềnh bồng.
Trên vòm trời cao xanh mênh mông.
Cuộc đời là Sắc Sắc, Không Không.
Thôi đừng thù oán hay ghét ghen.
Chuốc thêm bao âu lo, muộn phiền.
Chi bằng dạo chơi coi thiên nhiên.
Thả hồn tìm thú vui thần tiên.
Trêm cành cây ríu rít chim tự tình.
Ngàn hoa tươi khoe sắc hương thắm xinh.
Kìa bên đường hạt nắng sáng lung linh.
Con bướm tung tăng, quấn quít chân mình.
Mơ màng nghe tiếng sáo ai gọi mời.
Thuyền lâng lâng theo sóng ra viễn khơi.
Hoàng hồn dần nhạt, cánh gió chơi vơi.
Ôi ! Bức tranh tô vẽ nét tuyệt vời.
Thôi đừng chìm đắm trong bến Mê.
Chấp nê, bon chen thân ê chề.
Nai vàng nhởn nhơ nơi sơn khê.
Nhẹ nhàng quẳng gánh lo về Quê.

Thứ Hai, 22 tháng 2, 2016

MÓN QUÀ ĐẦU NĂM

MÓN QUÀ ĐẦU NĂM
Trần Thế Kỷ

Ai trong chúng ta lại chẳng từng đọc những chuyện thần tiên của văn hào Đan Mạch Andersen. Ông được toàn thế giới biết đến như một người đầy lòng nhân ái và một tài năng vĩ đại. Tài năng ấy đã hiến tặng cho đời những câu chuyện tuyệt vời không chỉ làm mê say hàng triệu trẻ em mà còn làm rung động trái tim bao nhiêu người lớn tuổi. Trong những truyện nổi tiếng nhất của ông phải kể đến “Cô bé bán diêm”. Chuyện ấy ra đời trong trường hợp nào? Cô bé bán diêm đến với chúng ta hoàn toàn do trí tưởng tượng của Andersen hay đó là một nhân vật có thực? Hẳn các bạn cho đấy chỉ là một nhân vật tưởng tượng của văn hào Đan Mạch. Nhưng không, cô bé ấy đã thực sự có mặt trên đời này và đã từng đi qua cuộc đời Andersen...
*
* *
Một buổi tối mùa thu, tại một khu phố thuộc thành phố Copenhague, Đan Mạch.
Sau khi đi dạo, Andersen lững thững quay về theo con đường lớn. Các nhà hai bên đã lên đèn từ lâu. Vài cửa hiệu sắp đóng cửa. Những cơn gió thu lạnh lẽo thỉnh thoảng lại kéo nhau đùa chạy vào đây, làm giật mình những cây thiêm thiếp ngủ và rắc xuống đường những chiếc lá héo khô. Gió lùa lá rụng chạy lao xao trên đường. Trong bầu trời đen thăm thẳm, vài vì sao lẻ loi run rẩy như hỗ thẹn cho cái ánh sáng yếu ớt của mình.
Vào giờ này, phố xá chỉ còn ít người qua lại. Với Andersen, điều ấy chẳng hề chi. Ngược lại càng khiến chàng thêm thú vị, bởi những nơi yên ả, những tối thanh vắng với chàng bao giờ cũng là người bạn thân yêu. Chúng khêu gợi hồi tưởng cho chàng những ý nghĩ diệu kỳ. Chính những lúc ấy chàng sáng tác rất dễ dàng. Nhiều chuyện cổ tích của chàng đã ra đời thế đó.
Tối nay là tối cuối cùng Andersen còn ở khu phố này. Đây là nơi cư trú của một người bạn thân xưa cùng học một trường, người mời chàng tới thăm hơn tuần nay. Đó là một khu phố khá đẹp với phần lớn là những con đường rộng rãi chạy qua những dãy nhà tiện nghi, những hiệu buôn giàu có bán đủ loại hàng xa hoa. Nhiều nhà giàu đi đâu đã có sẵn cổ xe song mã. Thỉnh thoảng mới thấy vài căn nhà cũ kỹ nằm khép nép bên cạnh những ngôi nhà lộng lẫy kiêu kỳ. Cao vút lên giữa phố là tháp chuông của giáo đường cổ kính mỗi sớm tinh mơ lại buông vào khoảng không tĩnh mịch những hồi chuông ngân nga.
- Chú ơi, mua hộ cháu bao diêm!
Một tiếng nói khàn khàn, mệt mỏi chợt vọng tới tai Andersen. 
Đằng kia, trước mặt chàng hơn mười bước là một người đang ngồi co ra trên thềm cửa một ngôi nhà cao ráo. Ánh sáng đèn từ trong nhà chiếu ra cho chàng thấy đó chỉ là một đứa bé con. Hẳn nó đã nói ra những lời vừa rồi.
- Tối lắm rồi, sao cháu chưa về nhà ngủ? Andersen bước đến, ái ngại. Đấy là một cô bé chừng hơn mười tuổi, run rẩy trong bộ quần áo vá víu, bẩn thỉu. Vai áo rách để lộ ra chiếc vai gầy còm. Nhìn gương mặt hốc hác của em, có thể đoán em phải chịu cảnh thiếu ăn thiếu uống từ lâu.
- Xin chú, mua hộ cháu bao diêm! Tay cầm bao diêm, cô bé chỉ vào chiếc túi con căng bên cạnh, khẩn nài. Cả ngày cháu chẳng bán được gì. Cũng chẳng ai bố thí cho cháu đồng nào.
Cô bé rơm rớm nước mắt. Thân hình tiều tụy, ốm yếu của em run lên khi gió lạnh thổi qua.
- Thế sao? Andersen chạnh lòng. Chàng khẽ vuốt mái tóc dài xõa thành búp trên lưng cô bé. Gia đình cháu đâu cả? Không ai lo cho cháu sao?
Cô bé buồn bã lắc đầu. Em bùi ngùi kể lại những năm xưa khi còn sống trong ngôi nhà xinh đẹp với những dây trường xuân leo quanh. Từ khi bà em qua đời, gia sản lụn bại, gia đình em phải lìa bỏ mái nhà thân yêu đó để chui rúc trong một xó xỉnh lụp xụp, tối tăm.
- Không có tiền, cháu không dám về nhà vì bố sẽ đánh cháu mất thôi. Cô bé nhìn Andersen, ánh mắt cầu khẩn. Thực vậy , em có một người cha ác nghiệt. Hơn nữa về nhà cũng chẳng hơn gì. Hai cha con chen chúc nhau trên một gác xép tồi tàn, gió rét vẫn lùa được vào dù đã bịt kín những chỗ thủng trên vách.
Lúc này, đôi chân cô bé đã lạnh cóng. Chân em mang đôi giày vải cũ mòn, rộng thình do mẹ em để lại.
- Cháu đừng lo. Andersen cho tay vào túi lấy ra một số tiền đặt vào bàn tay bé bỏng của em. Còn bấy nhiêu, chú cho cháu cả. Cháu mau về nhà kẻo chết cóng mất thôi.
- Ôi lạy chúa. Vẻ đầy mừng rỡ, cô bé hôn tíu tít lên tay chàng. Từ ngày bà cháu mất đi, chú là người thương cháu nhất trên đời. Với món tiền này, bố con cháu sẽ được nhiều bữa no.
Chàng mỉm cười, nụ cười đầy hiền dịu:
- Chú sẽ còn cho cháu nhiều thứ nữa. Chú sắp đi xa, đầu năm tới mới trở lại. Khi ấy, chú sẽ tặng cháu một món quà đặc biệt.
- Ồ thích quá. Còn cháu, cháu cũng sẽ tặng chú một món quà. Mà chú tên gì nhỉ?
- Chú là Andersen. Chàng âu yếm nắm đôi vai gầy của cô bé. Cháu có bao giờ nghe cái tên ấy chưa?
- Tên chú nghe quen lắm. Cô bé nhìn đăm đăm gương mặt trầm tư có chiếc mũi khoằm của chàng. Chú có phải là thợ mộc không?
- Không phải. Andersen mỉm cười lắc đầu.
- Thợ may?
- Cũng không
- Hay chú là thầy thuốc?
- Ồ , không phải đâu.Thế này này...
Chàng đưa ngón tay trỏ viết viết vào không khí, vẻ đùa cợt.
- A, Cô bé reo lên. Cháu hiểu rồi, chú làm nghề bán bút !
Andersen chỉ tủm tỉm cười. Chàng yêu cô bé quá. Em khiến chàng nhớ đến thời thơ ấu của mình và thành phố Odense cổ kính, nơi tuổi thơ của chàng êm ả trôi qua. Là con một trong gia đình nên dù cha chỉ là bác thợ giày nghèo, cậu bé Andersen hầu như chẳng phải mó tay vào bất cứ việc gì ngoài mỗi việc là mơ mông liên miên. Cậu bé ấy lắm khi chỉ thích bầu bạn với chiếc cối xay già nua đứng run rẩy bên bờ con sông hiền lành của thành phố quê hương.
*
* *
Thế là chuyến đi đã qua. Mộtcuộc du lịch kỳ thú và đáng nhớ. Không kỳ thú sao được khi được  chiêm ngưỡng những cung điện tráng lệ của Paris, được tận mắt nhìn thấy những đền đài hùng vĩ của Roma do chính bàn tay con người tạo dựng nên hàng ngàn năm trước. Không đáng nhớ sao được khi được bơi thuyền trong kinh thành Venise, được hít thở bầu không khí tuyệt diệu của bờ biển Địa Trung Hải luôn mịn màng cát trắng và lộng gió bốn phương...
Nhưng thôi, xa rồi Paris, xa rồi Roma..., giờ đây chàng lại về thăm khu phố hôm nào. Khu phố vẫn thế, có gì khác trước đâu. Có khác chăng là phố phường giờ này đang run lên cầm cập vì những cơn mưa tuyết và những luồng gió lạnh cắt da. Trời đã sang đông. Bông tuyết bay vần vũ khắp nơi. Tuyết ôm ấp cây cối bên đường, tuyết phủ trên các mái nhà, tuyết đậu lên vai lên cổ mấy chú xà ích gà gật. Đông này có phần lạnh hơn đông trước. Mưa tuyết khoác lên khu phố một tấm áo choàng trắng muốt như bông.
Ô kìa ... Sao Andersen bỗng đăm chiêu thế? Có chuyện gì chăng?
Thôi rồi, chàng đã quên ... phải, chàng đã quên lời hứa với cô bé bán diêm rồi. Chàng vẫn định bụng tặng em một món quà đặc biệt. Để cho cô bé một bất ngờ, chàng không hề nói trước. Đây chính là câu chuyện cổ tích mới nhất của chàng với lời đề tặng của chính tác giả dành cho một em bé bán diêm. Ở tuổi này, có lẽ em chưa thể hiểu hết ý nghĩa của món quà. Nhưng khi lớn lên, khi đã là một thiếu nữ mơn mởn yêu đời, em sẽ hiểu ra giá trị của nó, sẽ ghi nhớ suốt đời những phút giây hạnh phúc được trò chuyện với văn hào Andersen mà tên tuổi đã vang lừng khắp châu Âu. Em sẽ thấy ngay một người như Andersen cũng không bỏ rơi em. Và cuộc đời dù gì vẫn còn tươi đẹp lắm.
Có thế cũng quên mất. Tệ quá, chàng tự trách mình đã quá mải mê với chuyến viễn du đến nỗi quên khuấy lời hứa với cô bé bất hạnh mà giờ này hẳn đang lang thang đâu đó với chiếc túi đầy diêm.
Nhưng thôi, chắc gì cô bé còn nhớ lời hứa ấy. Việc trước tiên là phải mua ngay cho em một chiếc áo len. Phải, một chiếc bằng lông cừu thật dày, thật ấm để em qua được cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông...
- Thế cháu cỡ bao nhiêu, thưa ông? Ông chủ tiệm quần áo ở đầu đường lớn hỏi Andersen khi chàng tỏ ý muốn mua một chiếc áo lông loại nhỏ.
- Tôi muốn mua cho cô bé bán diêm.
- Cô bé bán diêm...cô bé bán diêm nào nhỉ? Ông chủ tiệm ngẫm nghỉ vài giây. Có phải con bé lôi thôi lếch thếch ngày ngày đi rong với chiếc túi đầy diêm đấy không?
Thế rồi, vẻ mặt áy náy, ông khẽ vỗ vai Andersen:
- Con bé chết rồi còn đâu. Ngày đầu năm mới người ta nhìn thấy nó chết cóng từ lúc nào ở một góc tường giữa hai ngôi nhà. Cái xác cứng đờ của nó ngồi giữa những bao diêm, trong đó một bao đã đốt hết nhẵn. Có lẽ nó muốn sưởi ấm. Có điều lạ là hai má nó vẫn hồng và đôi môi giống như đang mỉm cười.
- À, này...ông ta lại tiếp trước khuôn mặt chết lặng của Andersen. - Khi mang xác nó đi, người ta thấy trong túi nó rơi ra vật gì giống như một chiếc quản bút làm bằng những que diêm. Hẳn nó dành sẵn để tặng ai vì kèm theo chiếc quản bút là mảnh giấy có ghi mấy chữ: Tặng chú Andersen.
*
* *
Andersen quên khuấy món quà ông định tặng cô bé bán diêm. Nhưng cô bé, cô bé vẫn nhớ đến lời hứa của mình với vị khách tốt bụng buổi tối mùa thu. Hàng thế kỷ qua, hàng triệu con người trên trái đất đã nghe tim mình thổn thức mỗi khi đọc câu chuyện về cô bé đáng thương của văn hào Đan Mạch. Phải chăng Andersen đã viết câu chuyện ấy như một món quà tặng hương hồn cô bé bán diêm?

Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2016

CẢNH ĐẸP VIỆT NAM

CẢNH ĐẸP VIỆT NAM
Nguyễn Quang

Chính vì muốn tất cả mọi người có thêm niềm cảm hứng để xách ba lô lên và đi khám phá những địa điểm xinh đẹp và hay ho của đất nước mình cũng như để bạn bè quốc tế có thể cảm nhận được Việt Nam là một đất nước nếu như không ghé thăm sẽ thực sự rất đáng tiếc, Quang Quick đã nảy ra ý định làm bộ ảnh này. 
Bên cạnh là MC thì Quang Quick còn là 1 blogger nữa. Anh chàng đã ghép những tấm hình chụp lại những địa điểm du lịch của Việt Nam rồi so sánh với các cảnh quan trên thế giới, kết quả thật đáng ngạc nhiên là chúng... giống hệt nhau! Điều này chứng tỏ đất nước của chúng ta không chỉ đẹp mà còn như... một thế giới thu nhỏ vậy, muốn ngắm nhìn gì cũng có, trên rừng dưới biển đâu đâu cũng có thứ để khám phá, tò mò.
Giờ thì hãy cùng xem một lượt những tấm ảnh trong album của Quang Quick - anh chàng tự nhận mình "yêu du lịch và thích Việt Nam" này!
Thái Lan ư? Không, đây là Côn Đảo.
Peru á? Không, Mù Căng Chải đấy!
Campuchia? Đừng nhầm, Mỹ Sơn, Việt Nam. 
Thái Lan? Không, đây là Cam Ranh. 
Malaysia đây à? Không phải, là Sài Gòn đấy. 
Trung Quốc? Không, là Tam Cốc, Việt Nam. 
Lại Trung Quốc? Không, là Hội An đấy. 
Bắc Ai-len à? Không phải, là Phú Yên. 
Có phải là Philippines không? Không, là vịnh Hạ Long. 
Hongkong à? Không, là Bà Nà. 
Pháp ư? Không, Hà Nội đấy. 
Maldives? Không, là Phú Quốc. 
Trung Quốc? Lại không, là Huế đấy. 
Mỹ à? Không, là Mũi Né. 
Thái Lan? Không, là sông Mekong. 
Myanmar đây ư? Không, là Ninh Thuận! 
Mexico? Không phải, là Sơn Đòong. 
Thái Lan? Không, Nha Trang đấy. 
Brazil đây sao? Không phải nhé, ở Đồng Tháp đấy. 
Đây chắc chắn là Brazil rồi! Lại nhầm, là Hà Giang! 
Indonesia à? Không, Rừng tràm Trà Sư ở An Giang đấy.
Sri Lanka đây đúng không? Mộc Châu đấy!
Lào à? Không phải, là Daklak!
Trung quốc? Không phải, Bắc Việt Nam đấy!
Langkawi, Malaysia? Không phải, là Lăng Cô. 
Cánh đồng muối ở Bolivia? Không phải nhé, là Khánh Hoà! 
Hà Lan à? Không, Đà Lạt! 
Trung Quốc? Lại không, là Lạng Sơn.